Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc

Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc - Chương 251: Tất nhiên là không chữa khỏi (length: 4372)

Nghe Lạc Tĩnh nói vậy, sắc mặt Tưởng Phân chợt biến đổi, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.
Hơi ngẩng đầu, nhìn Lạc Tĩnh, "Chị cả, chị đừng quên, chị đã gả đi rồi, cái Lạc gia này, là Lạc Ninh làm chủ, không phải chị, mà chị, cũng không thể đại diện cho Lạc gia."
"Chị muốn cứu Lạc Phong Hòa, được thôi, chị cứu đi, chị dùng danh nghĩa Dư gia mà cứu, dùng Lạc gia nhà tôi làm gì?"
"Cái ơn này, muốn thiếu thì để nhà Dư chị thiếu đi, đừng để Lạc gia nhà tôi mang nợ."
Dư gia thiếu nợ không đáng gì, nàng không quan tâm, cái nàng để ý là, Lạc Phong Hòa có thể chết hay không.
Nếu không chết, sẽ có thêm một người cùng con gái nàng tranh giành quyền thừa kế.
Nếu chết, mang nợ, còn phải để Lạc Ninh và con gái nàng trả.
Dựa vào cái gì chứ.
Cho dù thần y nào đó có thể chữa khỏi Lạc Phong Hòa, cuộc điện thoại này không thể gọi.
"Xì——"
Lạc Tĩnh nhìn bộ dạng Tưởng Phân, cười nhạt một tiếng, "Lạc gia nhà cô? Hảo, thật là Lạc gia nhà cô?"
Nói xong, Lạc Tĩnh chuyển đầu sang nhìn Lạc Ninh, "Lạc Ninh, đây chính là cô vợ mới cưới của cậu hả?"
Lạc Ninh thấy Lạc Tĩnh lại chuyển mũi dùi sang mình, lập tức cụp mắt xuống nói, "Tỷ, tỷ đừng so đo với cô ta, để em gọi, em dùng điện thoại em gọi."
Nói rồi, liền lấy điện thoại di động ra từ trong túi.
Nói thật, hắn một chút cũng không muốn gọi cuộc điện thoại này.
Mang nợ hay không, hắn một điểm không quan tâm.
Nhưng, hắn cũng thật sự sợ nhà Chung có thần y nào đó chữa khỏi Lạc Phong Hòa.
Lạc Phong Hòa mà khỏe lại, vị trí gia chủ này, sớm muộn cũng trở về tay Lạc Phong Hòa.
Hắn mới ngồi lên vị trí này chưa đầy hai năm, thật sự là một chút cũng không muốn nhường nó lại.
"Tôi nói không được gọi." Tưởng Phân nói, giật lấy điện thoại của Lạc Ninh, rồi lại nhìn về phía Lạc Tĩnh, "Chị cả, chị chấp nhận thực tế đi, Lạc Phong Hòa không cứu được đâu, chị làm như thế, ngoài việc để Lạc gia và Dư gia mang nợ ân tình vô ích, còn có tác dụng gì nữa?"
"Cô không cho tôi gọi điện thoại, chẳng qua chỉ vì cô cảm thấy, nếu như thần y chữa khỏi Phong Hòa, thì sẽ có thêm một người cùng con gái cô tranh đoạt quyền thừa kế, còn nếu thần y chữa không hết, cái ơn này phải để con gái cô trả, tôi nói đúng không?" Khóe miệng Lạc Tĩnh cong lên một nụ cười lạnh, nhìn Tưởng Phân, trực tiếp vạch trần tâm tư nàng ta.
Lời nói nghe có vẻ hay, không biết chuyện thì còn tưởng rằng nàng ta thật lòng vì Lạc gia.
Tưởng Phân nghe vậy thì sửng sốt.
Nàng không ngờ rằng, tâm tư của mình lại bị Lạc Tĩnh nhìn thấu.
"Cái gì cho cô ảo giác, cảm thấy cái Lạc gia này mà không có Phong Hòa, người thừa kế sẽ là con gái của cô?" Lạc Tĩnh nhìn Tưởng Phân, có cảm giác coi thường nàng ta.
Tưởng Phân bị nhìn mà trong lòng run lên.
"Không ngại nói cho cô biết, vị trí gia chủ Lạc gia này, là ta để lại cho Phong Hòa, nếu như Phong Hòa chết thật, cũng không đến lượt con gái Tưởng Phân cô lên ngồi, mà tiện đây, một đôi con của ta thừa kế Dư gia còn chưa đủ, cái Lạc gia này, vừa vặn cho Uyển Uyển nhà ta cũng được."
Tưởng Phân trừng lớn mắt nhìn Lạc Tĩnh, "Cô... cô đã gả vào Dư gia rồi? Con của cô, dựa vào cái gì mà làm gia chủ Lạc gia?"
"Cô hỏi Lạc Ninh xem, hắn ngồi vào cái vị trí này như thế nào?" Lạc Tĩnh thể hiện toàn bộ khí thế, cười lạnh nhìn Tưởng Phân, "Cô hỏi hắn, vì sao cha ta thà đem vị trí gia chủ giao cho người con gái đã đi lấy chồng là ta mà không muốn giao cho hắn."
Nghe Lạc Tĩnh nói, một số ký ức xưa cũ bị đánh thức, sắc mặt Lạc Ninh đột nhiên biến đổi.
"Tưởng Phân, cô im miệng! Ai cho cô cãi lại với chị cả, cút sang một bên." Lạc Ninh nói, ném Tưởng Phân đã giật lấy điện thoại của hắn sang một bên, ôm điện thoại, lập tức bắt đầu gọi, "Tỷ, tỷ yên tâm, Tiêu Y Tuyết, Tiêu thần y phải không? Em nhất định mời chị ta đến, dù có chữa khỏi cho Phong Hòa hay không, em cũng sẽ mời chị ta đến."
"Hừm, Phong Hòa người hiền ắt có trời giúp, nếu mời được Tiêu thần y đến, Phong Hòa chắc chắn sẽ được chữa khỏi."
"Chắc chắn là không chữa khỏi được." Tiếng của Lạc Tĩnh vừa dứt, ở cửa phòng khách vang lên một giọng nói chậm rãi, lạnh nhạt.
Giọng nói này dễ nghe, nhưng cũng xuất hiện một cách đột ngột, những người trong phòng khách nghe vậy, đồng loạt nghiêng đầu nhìn về phía cửa.
- Hằng ngày cầu phiếu ~ (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận