Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc

Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc - Chương 1125: Nhựa plastic phụ tử tình (length: 3875)

Mặc dù cửa bị đá tung ra, Phó Tây Duyên liền vội thu sách lại, nhưng mà, mơ hồ, Phó gia chủ hình như đã thấy những từ như "Mưu sát", "Thân cha".
Phó gia chủ: ! !
Chết tiệt!
Hắn vừa thấy cái gì?
Mưu sát thân cha? !
Thằng oắt con này thế mà lại muốn mưu sát thân cha?
"Đưa sách đây cho ta." Phó gia chủ nhanh chân xông đến trước mặt Phó Tây Duyên, chìa tay về phía hắn.
"Không phải muốn nói chuyện phòng vẽ tranh sao?" Phó Tây Duyên trực tiếp lảng sang chuyện khác.
Phó gia chủ lại không để hắn được như ý, tiếp tục đòi sách không thôi, "Nói cái gì phòng vẽ tranh, trước nói chuyện cái sách đã, cái gì mà mưu sát thân cha? Ngươi nha có phải muốn giết ta để ngồi lên vị trí không?"
Phó Tây Duyên nghe hắn hỏi vậy, đáy mắt lóe lên một tia trêu tức, "Nếu ta muốn ngồi lên vị trí, cần gì phải xử lý ngươi?"
Phó gia chủ: ". . ."
Cũng. . . Cũng không cần thật.
"Vậy, vậy quyển sách. . ."
"Gần đây quản gia đang xem tiểu thuyết trinh thám, ta tiện tay lật xem thôi."
Thực ra là quản gia tự tay đưa cho hắn, bảo hắn nhất định phải xem thật kỹ vào, đừng để người có lòng dạ lang sói nào hãm hại lão gia tử.
Còn cái người lòng dạ lang sói này là ai, cả hai đều ngầm hiểu ý.
Phó gia chủ nghe Phó Tây Duyên trả lời, nhất thời không biết nên tin hay không.
Không tin thì, lão quản gia kia quả thực tuổi càng cao lại càng thích đọc tiểu thuyết, đặc biệt là mấy tiểu thuyết cẩu huyết lại càng thích.
Tin thì, nhỡ đâu thằng nhóc này thật sự có ý định hại hắn thì. . .
Nhưng mà, hình như cũng không có lý do gì để hắn làm hại hắn cả.
Nghĩ đi nghĩ lại, không có đầu mối gì, cuối cùng Phó gia chủ quyết định tạm thời bỏ qua chuyện sách, "Vì sao ngươi lại phá phòng vẽ tranh của ta?"
Phó Tây Duyên: "Huyền sư nói phòng vẽ tranh kia sẽ khắc chết cả nhà chúng ta."
"Xì, cái phòng vẽ tranh đó xây mười năm rồi, cả nhà ta vẫn sống khỏe mạnh đó thôi, còn cái huyền sư nào, phong thủy nhà ta không biết tốt thế nào." Phó gia chủ lộ vẻ không vui.
Không đợi Phó Tây Duyên mở miệng, Phó gia chủ nhìn Phó Tây Duyên hỏi: "Con bé họ Cố kia đến nhà đúng không?"
Phó Tây Duyên nhướng mày.
Quả thực có một con bé họ Cố đến.
"Ta thấy nha, con bị con bé đó làm cho mê muội rồi, nó nói cái gì con cũng tin cái đó, cho dù nó là đồ đệ của cữu gia con thì nó cũng chỉ là đồ đệ thôi, nhà ta có thể là do chính tay sư phụ nó tự tay bố trí tụ linh trận đấy."
"Thế nào, nó còn có thể giỏi hơn cữu gia con à?"
Phó gia chủ càng nói, hảo cảm dành cho cô bé Cố Hi Nguyệt kia lập tức từ -5 thành -10.
Trước đây mỗi lần nó đến nhà hắn, đều cứ thích tranh giành sự chú ý của lão bà hắn, bây giờ, vì nó, cái phòng vẽ tranh do chính tay hắn thiết kế cho lão bà đều bị phá tan.
Con bé này, thật đáng ghét.
Vốn định xem xét có nên giải thích một chút hay không, con bé họ Cố này không phải cùng một người với con bé họ Cố kia, nhưng nghe lời Phó gia chủ, Phó Tây Duyên không ngồi yên được nữa, "Trò giỏi hơn thầy thì sao?"
Phó gia chủ: "Cữu gia của con có thể là. . ."
Không cho Phó Tây Duyên kịp mở miệng, Phó gia chủ một tràng dài khen cữu gia hắn lên tận trời xanh, a, theo một nghĩa nào đó thì cữu gia của hắn đã lên trời thật rồi.
Phó gia chủ một mình thao thao bất tuyệt, Phó Tây Duyên coi như không có chuyện gì xảy ra mà uống trà.
Mãi cho đến khi Phó gia chủ thao thao bất tuyệt đến mức khô cả miệng, Phó Tây Duyên mới rót cho hắn một chén trà, "Uống đi cho nhuận họng, nói tiếp đi."
Phó gia chủ: ". . ."
Nhận lấy chén trà, ngửa cổ ực hết một hơi, "Tiếp tục cái đầu ngươi ấy, không nói nữa."
Phó Tây Duyên thấy vậy, liền biết đã đến lúc mình lên tiếng, "Phụ thân còn nhớ rõ gia gia sinh bệnh vào lúc nào không?"
Phó gia chủ: "Đương nhiên là nhớ, bệnh của gia gia con đã mười năm rồi."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận