Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc

Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc - Chương 295: Là ngươi phấn ti (length: 3941)

Cũng là, ai sẽ nghĩ tới, bị vô số người điên cuồng tìm kiếm, bị vô số bậc thầy y học sùng bái thần y Nam Chi, lại là một thiếu nữ chỉ mới mười bảy tuổi.
Danh hiệu thần y Nam Chi đã được lan truyền từ năm năm trước.
Năm năm trước, nàng mới bao nhiêu tuổi?
"Nguyệt Nguyệt, ngươi nhanh tới giúp ta hủy mấy hộp chuyển phát nhanh, ta hủy không nổi, ô ô ô..." Bên tai vang lên tiếng khóc nức nở của Dư Lạc Uyển, kéo Cố Hi Nguyệt về lại hiện tại.
"Đến đây." Cố Hi Nguyệt quay người, đi về phía Dư Lạc Uyển.
Không biết có phải Dư Lạc Uyển ảo giác hay không, nàng luôn cảm thấy ngữ khí của Cố Hi Nguyệt nghe có vẻ vui vẻ.
Quay đầu, kỳ quái liếc nhìn Cố Hi Nguyệt một cái, vừa nhìn, trực tiếp trợn to mắt, "Nguyệt Nguyệt, ngươi đang cười sao, ngươi cười lên trông thật xinh đẹp."
Biết Cố Hi Nguyệt hơn hai tháng, đây là lần đầu tiên Dư Lạc Uyển thấy Cố Hi Nguyệt cười.
Nghe thấy tiếng kinh hô của Dư Lạc Uyển, ngay cả Cố Hoài Cẩn cũng hơi tò mò liếc nhìn Cố Hi Nguyệt một cái.
Cố Hi Nguyệt về Cố gia hơn hai tháng, hắn là người anh trai này, cũng là lần đầu tiên thấy nàng cười.
** Phòng tiếp khách tầng cao nhất Mộng Dương giải trí, Cố Chi Tê nhắn tin xong cho Cố Hoài Cẩn, liền ôm trà sữa, vừa hút trà sữa, vừa xem video ẩm thực.
Đã gần một giờ kể từ khi Tôn Vũ Dương rời đi, Kiều Nam và Chu Tình Yến vẫn chưa tới.
Cố Chi Tê thì không hề hoảng hốt, nhưng Cố Mộng Dương thì chờ đến có chút mất kiên nhẫn.
Lại một lần nữa, xem lướt qua chiếc đồng hồ trên cổ tay, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Đang định gọi cho Lý Khiếu, cửa phòng tiếp khách mở ra.
"Cố tổng, Kiều Nam đến." Giọng của Lý Khiếu truyền đến từ cửa.
Cố Mộng Dương thấy vậy, cất điện thoại đi.
"Cố tổng, để ngài đợi lâu, do có chút việc gấp nên tới trễ một chút, thật sự xin lỗi." Kiều Nam vừa bước vào phòng tiếp khách, lập tức xin lỗi Cố Mộng Dương.
"Ngồi đi." Cố Mộng Dương mở miệng với giọng điệu không mặn không nhạt.
Kiều Nam nghe vậy, đáp lời, lập tức đi đến ghế sofa đối diện Cố Mộng Dương ngồi xuống.
Cảm nhận được một ánh mắt, Kiều Nam nhìn theo hướng ánh mắt đó, liền chạm vào một đôi con ngươi thâm thúy mơ hồ.
Đó là một đôi mắt đẹp tựa như có ma lực, đáy mắt như bao phủ một mảnh tinh hà sâu thẳm, thần bí lại mê hoặc.
Kiều Nam sững người một chút, mãi mấy giây sau mới hồi phục tinh thần.
Gật đầu với Cố Chi Tê.
Cố Chi Tê cũng khẽ gật đầu với Kiều Nam, sau đó đưa điện thoại nhẹ nhàng xoay chuyển một chút, để màn hình điện thoại cho Kiều Nam xem, "Xin hỏi, người này là ngươi sao?"
Trên màn hình điện thoại đang phát một video, trong video có một người giống hệt Kiều Nam, đang nấu ăn trong video.
Kiều Nam nhìn thấy người trong điện thoại, đầu tiên là ngẩn ra, rất nhanh, khóe miệng nở một nụ cười, khẽ gật đầu, "Là ta, ngươi cũng là fan của ta sao?"
"Là fan của ngươi, có thể xin ngươi ký tên được không?" Cố Chi Tê cười nhìn Kiều Nam nói.
Đáy mắt Kiều Nam lóe lên một tia bất ngờ, rồi nhẹ nhàng gật đầu, "Đương nhiên."
Cố Chi Tê nói, nghiêng đầu, liếc nhìn Cố Mộng Dương một cái, "Có giấy bút không?"
Cố Mộng Dương nghe vậy, không tình nguyện gật đầu, hơi khom người xuống, kéo một ngăn kéo, lật giấy và bút từ bên trong đưa cho Cố Chi Tê.
Fan?
Muốn nhan sắc không nhan sắc, muốn dáng người không dáng người, muốn tài hoa không tài hoa, trừ có chút kỹ năng diễn xuất, có gì đáng để làm fan?
Nhìn sự tương tác giữa Cố Mộng Dương và Cố Chi Tê, ánh mắt Kiều Nam nhanh chóng lóe lên, ý cười trên khóe miệng vẫn giữ nguyên.
Cố Chi Tê nhận giấy bút đưa cho Kiều Nam, "Kiều tiểu thư, làm phiền rồi."
"Khách khí." Kiều Nam cười nhận giấy bút, nhanh chóng ký tên cho Cố Chi Tê.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận