Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc

Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc - Chương 588: Đoạt lại (length: 3939)

Suy nghĩ miên man, Cố Mộng Dương trong lòng vừa nghi hoặc vừa lo lắng.
Đúng lúc hắn đang lo lắng nghi hoặc thì nghe thấy Cố Chi Tê qua loa trả lời một câu, "Có đi."
Cố Mộng Dương hồi thần, thần sắc phức tạp nhìn Cố Chi Tê mấp máy môi, thấy nàng hai tay đặt trước người kết thủ ấn, liền im lặng ngậm miệng lại.
Chỉ thấy Cố Chi Tê kết một thủ ấn khác, ánh bạch quang từ thủ ấn đi vào bên trong hoa tử.
Cố Mộng Dương nhìn chằm chằm hoa tử kia một hồi lâu, phát hiện hoa tử không có gì thay đổi mà Cố Chi Tê đã đặt hoa lên bàn trà.
Tại nơi mà Cố Mộng Dương không nhìn thấy, có một bóng dáng đang lơ lửng phía trên Mạnh Tiêu.
Nhìn chằm chằm người đang nhắm mắt nằm trên sofa, Kiều Nam trong lòng có chút phức tạp.
Nếu không phải nhìn thấy bộ dạng của mình trong gương, nàng không thể tin được, nàng chính là Kiều Nam.
Rốt cuộc, trong ký ức của nàng, nàng chính là Mạnh Tiêu.
Nàng có rất nhiều ký ức liên quan tới Mạnh Tiêu, nhưng lại không có chút ký ức nào về việc nàng là Kiều Nam.
Nhìn chằm chằm thân thể mình một hồi lâu, Kiều Nam mới quay đầu, nhìn Cố Chi Tê "Cố tiểu thư, ta bây giờ phải làm sao?"
"Đừng hoảng." Cố Chi Tê thuận miệng trả lời một câu, sau đó lấy ra một xấp bùa, cúi đầu bắt đầu đếm.
Đếm được ba mươi sáu lá, cất những lá bùa còn lại, sau đó nhìn về phía hồn phách Kiều Nam, "Ngươi tránh xa một chút."
Kiều Nam nghe vậy, lập tức nhẹ nhàng lùi đi.
Cố Mộng Dương thấy Cố Chi Tê không phải đang nói chuyện với hắn, liền nhìn trái ngó phải, cuối cùng lặng lẽ lùi lại hai bước.
Sao hắn lại sợ hãi như vậy chứ.
Đến khi Cố Mộng Dương hoàn hồn thì trước người Cố Chi Tê đã tràn ngập bùa, những lá bùa sắp xếp thành một trận bát quái, bay trên thân thể Kiều Nam, trận bát quái phát ra ánh sáng vàng chói mắt.
Ánh kim quang rực rỡ, Cố Mộng Dương vô thức nheo mắt lại.
Hồn thể Kiều Nam đang phiêu lãng ở một bên lặng lẽ cuộn mình lại, lướt về phía góc tường.
Uy áp mà trận bát quái phát ra quá đáng sợ, khiến Kiều Nam nhìn thấy liền sợ hãi, cũng cảm nhận được áp lực cực kỳ lớn.
Áp lực đó dù không gây tổn thương cho nàng, nhưng khiến nàng cảm thấy nặng nề.
Trận bát quái do bùa sắp xếp bắt đầu từ từ xoay tròn trên thân thể Kiều Nam, sau đó càng xoay càng nhanh, cuối cùng, trực tiếp chuyển thành một vòng tròn kim quang do tàn ảnh tạo thành.
Mà Kiều Nam trên sofa, sắc mặt bắt đầu trở nên đau khổ, miệng rên rỉ đau đớn.
Thân thể trên sofa cũng bắt đầu động đậy, vặn vẹo trong đau khổ.
Thấy Mạnh Tiêu chiếm thân xác Kiều Nam không chịu ra, môi Cố Chi Tê hơi nhếch lên, "Nếu ngươi không ra nữa, ta sẽ trực tiếp diệt hồn."
Theo lời nói của Cố Chi Tê, trên thân thể Kiều Nam bay ra một mảng hư ảnh nhạt nhòa.
Chỉ là hư ảnh đó mới bay ra một chút đầu, đã không chịu động đậy nữa, miệng rên rỉ thống khổ "Tha cho ta đi, tha cho ta đi."
Là linh hồn của Mạnh Tiêu đang cầu xin tha thứ, Cố Mộng Dương không nghe thấy, cũng không thấy được, chỉ có Cố Chi Tê và Kiều Nam nghe thấy.
"Cho ngươi mười giây, nếu không ra, sẽ trực tiếp diệt ngươi." Cố Chi Tê muốn rút hồn sống, nhưng nếu Mạnh Tiêu không hợp tác, nàng cũng không nhất thiết phải cần một cái hồn sống.
"Tha cho ta đi, Kiều Nam đã chết, dù sao thân thể của nàng cũng không ai cần, vậy thì cho ta đi..."
"Sáu."
Mạnh Tiêu: ?
"Bảy, tám, chín, mười, còn..." Còn chưa đếm xong.
Lời Mạnh Tiêu còn chưa nói hết đã bị Cố Chi Tê ngắt lời.
"Năm."
"Ngươi đòi tiền là đi, ta..."
Lời còn chưa nói xong vẫn bị cắt ngang.
"Bốn."
Mạnh Tiêu kinh hoàng hô to: "Ta đưa tiền cho ngươi!"
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận