Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc

Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc - Chương 330: Căn bản hạ không được (length: 3918)

Lời nói của Cố Mộng Dương, trực tiếp dọa Khâu Minh Tử sợ hãi.
Hai cánh tay bị trật khớp, ngây ngốc đứng tại chỗ mấy giây.
Khâu Minh Tử choáng váng, Cố Mộng Dương lại động, nhẹ nhàng xoay xoay cổ tay, lòng bàn tay phủ lên kình khí.
Thấy Cố Mộng Dương thúc kình khí, Khâu Minh Tử rốt cuộc hoàn hồn, sợ Cố Mộng Dương thật trực tiếp chơi chết hắn, kinh hoảng nhìn Cố Mộng Dương, lớn tiếng quát: "Đừng!"
"Đừng giết ta! Ta lừa ngươi, ta không có hạ sát, ta không có hạ sát lên người ngươi!"
Sợ la chậm mạng nhỏ khó giữ, Khâu Minh Tử la rất lớn tiếng, tốc độ cũng rất nhanh.
Cố Mộng Dương nghe vậy, nhướng mày, thu bớt lực đạo trên tay, "Thật không có hạ?"
"Không có, ta là định hạ, nhưng mà trên người ngươi giống như có bùa hộ thân, ta căn bản hạ không được." Khâu Minh Tử nhăn nhăn cái mặt già, cố làm ra vẻ mình đau khổ đáng thương một chút.
Nghe Khâu Minh Tử nhắc tới bùa hộ thân, Cố Mộng Dương nhướng mày, vô thức giơ tay, sờ lên cái khuyên tai ngọc treo trên cổ.
Không sờ thấy vết nứt, Cố Mộng Dương lúc này mới buông tay xuống.
Buông tay xuống sau, Cố Mộng Dương không để ý tới Khâu Minh Tử nữa, mà hơi rũ mắt, dựa vào tường bên cạnh cửa ra vào, chờ Cố Chi Tê.
Khâu Minh Tử thấy hắn không còn ý định ra tay nữa, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn hắn một bộ thất thần, tròng mắt nhẹ nhàng chuyển một vòng, đáy mắt tinh quang lấp lóe, hơi nghiêng đầu nhìn về hướng cửa thang máy, lại quay đầu nhìn Cố Mộng Dương đang xuất thần, nhỏ giọng lùi sang bên cạnh một bước.
Mặc dù Cố Mộng Dương rũ mắt, nhưng mọi động tĩnh của Khâu Minh Tử đều bị hắn chú ý.
"Dám động thêm một bước, ta sẽ chặt chân ngươi." Cố Mộng Dương không nhanh không chậm mở miệng nói.
Khâu Minh Tử nghe vậy toàn thân cứng đờ, trực tiếp đờ người tại chỗ, mấy giây sau, chậm rãi nghiêng đầu nhìn Cố Mộng Dương, mặt đầy nịnh nọt lấy lòng, "Đại gia, ngươi nếu không có chuyện gì, có thể thả ta đi được không?"
"Ta bảo đảm, đi thật xa, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa."
Cố Mộng Dương nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, ý cười nhạt nhẽo, tiếp tục rũ mắt, căn bản không phản ứng hắn.
Khâu Minh Tử thấy thế, ý cười trên mặt hơi cứng đờ.
Thấy Cố Mộng Dương không nhìn mình, Khâu Minh Tử thu lại nụ cười, không tin tà hướng bên cạnh bước một bước.
"A!"
Vừa di động một bước, một tiếng xé gió vang lên, một văn kiện mang theo kình phong cắm vào bắp chân Khâu Minh Tử.
Khâu Minh Tử chỉ cảm thấy chân truyền tới cơn đau kịch liệt, đau đến nằm liệt trên mặt đất, muốn dùng tay che vết thương nhưng tay bị trật khớp, căn bản không nhúc nhích được.
Cố Mộng Dương từ dựa vào tường đứng thẳng, sau đó bước từng bước đi về phía Khâu Minh Tử.
Khâu Minh Tử vừa kêu thảm thiết, vừa đạp cái chân không bị thương lùi về sau, mặt đầy hoảng sợ nhìn Cố Mộng Dương.
Cố Mộng Dương khẽ nhếch môi, nụ cười ấy sao trông có vẻ tàn nhẫn.
"Đã bảo ngươi đừng động mà ngươi cứ không nghe." Cố Mộng Dương nói, thong thả ngồi xuống, giơ tay nắm lấy văn kiện đang cắm vào đùi Khâu Minh Tử.
"A!"
Theo tiếng kêu thảm của Khâu Minh Tử, văn kiện cắm trên chân hắn bị rút ra.
Khâu Minh Tử đau đến toàn thân run rẩy, máu từ bắp chân không ngừng thấm ra, cả người nằm liệt trên mặt đất, mặt trắng bệch, bộ dạng gần như ngất đi.
Cố Mộng Dương nhìn văn kiện dính máu, hơi nhăn mày, không xem xét nữa mà ghét bỏ vứt nó sang một bên.
"Cạch."
Ngay lúc này, cửa văn phòng mở ra, Cố Chi Tê từ bên trong bước ra.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận