Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc

Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc - Chương 1279: Cũng không hưng lại không cần mặt mũi hướng Tê ca trước mặt thấu (length: 3870)

Nghe thấy tiếng nói này, mọi người đều lần theo tiếng nhìn lại, sau đó liền thấy Lục Tinh Triết, Kiều Thanh Thư và Mạc Úy Nhiên ba người.
Thấy ba người xuất hiện, Dương Thải Huyên hơi ngẩn người một chút, sao ai cũng tới vậy?
Thấy Mạc Úy Nhiên cùng Lục Tinh Triết và Kiều Thanh Thư cùng nhau tới, Lăng Viễn Chu nhíu chặt mày.
Khi nào thì họ lại đi chung với nhau rồi?
"Vừa nãy là ai đang nói chuyện?" Thôi đại sư nhíu mày, nhìn ba người hỏi.
Lục Tinh Triết hai tay đút túi, bước đến trước mặt Thôi đại sư, nhìn ông ta nói: "Tôi nói."
Lục Tinh Triết cao hơn Thôi đại sư nửa cái đầu, lại vì từ nhỏ đã luyện cổ võ, lúc này, không cố ý thu liễm khí thế, nên cảm giác áp bức rất mạnh, chỉ đứng trước mặt Thôi đại sư, rũ mắt nhìn ông ta, khí thế đã trực tiếp áp Thôi đại sư một bậc.
Thôi đại sư không ngờ một thiếu niên khí thế thế mà còn mạnh hơn ông ta, đáy mắt tràn ngập không vui, "Ngươi nói ta không xứng thu nàng làm đồ?"
Lục Tinh Triết: "Ngươi xứng?"
Thôi đại sư trừng mắt nhìn Lục Tinh Triết, đáy mắt đã rõ ràng nhiễm lên tức giận, "Ta không xứng? Ta đường đường là thành viên cấp A của Âm Minh, ngươi nói ta không xứng?"
Lục Tinh Triết: "Mắt bị phân dính vào mà vẫn còn vào được Âm Minh, cũng thật là làm khó cho ông."
Thôi đại sư: "Ngươi...ngươi, thô tục!"
Lục Tinh Triết: "Thô tục? Ông nói tôi mắng ông mắt bị phân dính vào là thô tục?"
"Nhưng đây cũng là sự thật mà."
"Đến cả Dương liên hoa mà ông cũng nhìn trúng, còn dám nói mình mắt không bị phân dính."
Lục Tinh Triết nói, còn nhẹ nhàng nhún vai.
Thôi đại sư tức đến râu suýt chút nữa dựng ngược lên, "Ngươi... quá phận, đồ tiểu tử vô tri."
"Lục thiếu, sao cậu có thể nói chuyện với lão sư như vậy?" Dương Thải Huyên bước đến bên Thôi đại sư, vừa vuốt ngực cho ông ta, vừa nói, "Lão sư, thầy đừng giận, Lục thiếu chắc là vô ý thôi."
Nói xong, Dương Thải Huyên nhìn sang Lục Tinh Triết, "Lục thiếu, cậu chắc không biết thành viên cấp A của Âm Minh là khái niệm gì đâu, lão sư ông ấy là..."
Dương Thải Huyên còn chưa dứt lời, đã bị Lục Tinh Triết ngắt lời, "Ông ta là ai thì liên quan gì đến tôi?"
Dương Thải Huyên: "..."
Lục Tinh Triết: "Tiểu gia không hứng thú tìm hiểu, hai người các người sau này tránh xa Tê ca một chút là được."
Thôi đại sư nghe xong, càng giận, đưa tay túm lấy cánh tay Dương Thải Huyên, "Huyên Huyên, đừng ở chung với loại người thô lỗ hung hăng càn quấy này, chúng ta đi."
Thôi đại sư vừa kéo Dương Thải Huyên về phía hội trường, vừa nói: "Sau này, không được lui tới với bọn họ nữa, những người này sẽ làm hư con."
Trong giọng nói khó giấu được tức giận.
Lục Tinh Triết nghe vậy, cười nhạt một tiếng, nói với bóng lưng hai người: "Đúng, về sau cách xa chúng tôi ra chút nhé?"
"Đặc biệt là cô đó, Dương Thải Huyên, ngàn vạn lần phải nghe lời thầy cô giáo, về sau đừng có trơ trẽn mà lại mặt dày mày dạn nhào tới trước mặt Tê ca nữa."
Dương Thải Huyên khựng lại một chút, nhưng vì bị Thôi đại sư kéo lại nên không dừng hẳn.
Hai người càng lúc càng xa, Tôn Vũ Giai thấy Cố Chi Tê bên này người đông thế mạnh, cũng lau nước mắt rồi đi theo Dương Thải Huyên và Thôi đại sư.
Chỉ có Lăng Viễn Chu là không hề có ý rời đi, ánh mắt lặng lẽ dừng lại trên người Mạc Úy Nhiên, hỏi: "Anh tới làm gì?"
Mạc Úy Nhiên thấy hắn thế mà chủ động bắt chuyện với mình, trong lòng thấy lạ, mặt bên trêu đùa trả lời một câu: "Đến nghe diễn tấu chứ sao."
Lăng Viễn Chu nhíu mày, "Anh có vé à?"
Mạc Úy Nhiên nghe xong, cười một tiếng, không mấy để ý trả lời: "Nói vậy là có vé mới đến, không có vé thì...ngồi xổm ở quảng trường nghe à?"
Lăng Viễn Chu nghe giọng điệu cà lơ phất phơ của Mạc Úy Nhiên, lông mày càng nhíu chặt hơn, "Anh lấy vé ở đâu?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận