Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc

Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc - Chương 823: Tề Duệ trúng độc (length: 3930)

"Ngươi xem này, vừa vặn ta cũng đọc sách một lúc." Tô Uẩn Linh nói, từ trên giá sách lấy xuống một quyển sách cổ.
Sau đó, phát hiện căn bản không hiểu, dù Mạc Thanh Tuyết có ghi chú, hắn cũng không hiểu.
Vài giây sau, lặng lẽ đem sách cổ trả lại, rút một quyển sách thuốc khác, xem hai trang, vẫn không hiểu lắm.
Nhưng quyển sách này rất sạch sẽ, so với quyển sách cổ kia xem thoải mái hơn một chút, vì thế, Tô Uẩn Linh bắt đầu từ trang đầu, chậm rãi lật xem.
Huyền Linh Tử: "Đại sư ta còn có một vấn đề, ngươi..."
"Không, ngươi không có." Cố Chi Tê liếc mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Huyền Linh Tử.
Huyền Linh Tử đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Cố Chi Tê, trong khoảnh khắc có một loại cảm giác như tim cũng bị cảm lạnh, "Đúng, ta không có."
Nói xong, lập tức bước sang bên cạnh vài bước.
Đại sư trông tuổi không lớn, nhưng khí thế và ánh mắt đều rất đáng sợ.
Vốn dĩ còn bán tín bán nghi về tu vi của Cố Chi Tê, giờ thì Huyền Linh Tử hoàn toàn không tin nữa.
Phải biết, sư phụ hắn là một huyền sư tứ giai đỉnh phong, khí thế trên người còn không đáng sợ như đại sư này.
Huyền Linh Tử vừa suy nghĩ lung tung, vừa kéo từ trên giá sách xuống một quyển, lật không yên, sách cầm ngược cũng không biết.
Trong thư phòng rơi vào tĩnh lặng, ngoài tiếng lật sách thỉnh thoảng vang lên, chỉ còn lại tiếng hô hấp nhè nhẹ.
Mười phút sau, Phì Thu copy xong nội dung trong sách, quay về đầu óc Cố Chi Tê.
"Chi Chi, copy xong rồi." Nói xong, còn chưa chờ Cố Chi Tê mở miệng, đã vội bay lên nút áo của Tô Uẩn Linh.
Cố Chi Tê: "... "
Đồ vật ăn cây táo, rào cây sung.
Tô Uẩn Linh cũng cảm nhận được Phì Thu bay về nút áo của mình, rũ mắt nhìn nút áo, đáy mắt thoáng qua một tia nghi hoặc, vừa rồi chạy đi đâu vậy?
Đúng lúc Tô Uẩn Linh nghi hoặc, bên tai vang lên tiếng Cố Chi Tê, "Ngươi còn đọc sách nữa không? Ta muốn đi."
Tô Uẩn Linh nghe vậy, khép quyển sách trên tay, trả lên giá sách, "Đi thôi."
Đứng bên cạnh lật hơn chục quyển sách, Huyền Linh Tử nghe hai người nói chuyện, liền ném sách lên giá, đuổi theo bước chân của hai người, "Hai người muốn đi à, vừa vặn ta cũng muốn đi, đi chung nha."
Tô Uẩn Linh nghiêng đầu nhìn Huyền Linh Tử trước nay rất quen thuộc, không nói gì.
"Đại sư, vẫn chưa biết ngươi thuộc môn phái nào, có thể cho biết được không?" Huyền Linh Tử nói với Cố Chi Tê bằng giọng rất quen thuộc, không biết, còn tưởng hai người quen nhau từ lâu.
Cố Chi Tê: "Không tiện."
Huyền Linh Tử: "... "
"Vậy, xin hỏi tên họ của đại sư là gì?" Huyền Linh Tử tiếp tục hiếu kỳ hỏi.
Lần này, Cố Chi Tê không thèm để ý đến hắn.
Thấy Cố Chi Tê không quan tâm, Huyền Linh Tử cũng không bận tâm, tiếp tục mở miệng nói: "Ngươi và ta cùng là đệ tử huyền môn, gặp mặt là có duyên, chi bằng kết giao bạn bè đi, thường nói nhiều thêm bạn..."
Huyền Linh Tử còn chưa nói hết câu đã bị Phó Vũ vội vã chạy tới ngắt lời, "Có chuyện rồi! Cô Cố."
Cố Chi Tê: ?
Có chuyện thì tìm nhà các ngươi, tìm ta làm gì?
"Tề Duệ trúng độc, phiền cô xuống xem thử." Phó Vũ nói với Cố Chi Tê.
Cố Chi Tê: Tề Duệ? Là ai?
Hai phút sau, Cố Chi Tê và Tô Uẩn Linh xuất hiện ở phòng khách nhà Tề gia.
Cố Chi Tê đặt một tờ giấy lên cổ tay Tề Duệ, khẽ cụp mắt, chuyên tâm bắt mạch.
Tề Duệ vô lực tựa vào ghế sofa, mặc kệ Cố Chi Tê bắt mạch cho mình.
Chờ bắt mạch xong, Cố Chi Tê vò tờ giấy thành một cục, ném vào thùng rác bên cạnh, nói với Phó Tây Duyên và Tô Uẩn Linh: "Đúng là tuyệt mệnh tán, trúng độc khoảng mười bốn phút trước, độc hẳn là ở..."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận