Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc

Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc - Chương 1028: Đến Y minh (length: 4347)

Cố Hi Nguyệt không phản ứng nàng.
Lăng Phiêu Mộc thấy vậy, lập tức không vui, hơi có vẻ ấm ức ôm lấy cánh tay Cố Hi Nguyệt nói: "Nguyệt Nguyệt, ta mới là bạn thân của ngươi, sao ngươi lại nói chuyện với nàng như vậy chứ."
Cố Hi Nguyệt: "Nói nhiều vậy, cũng là vì mạng nhỏ của ngươi mà thôi."
Nếu Lăng Phiêu Mộc không phải bạn thân của nàng, nàng cũng sẽ không nói nhiều như vậy.
Lăng Phiêu Mộc: "... "
Ánh mắt Cố Hi Nguyệt dừng lại trên cuốn sách lập trình, tiếp tục nói: "Nếu ngươi không nghe lời khuyên, cứ khăng khăng đối đầu với nàng, có lẽ ngươi sẽ là Khương Kỳ tiếp theo đấy."
Nghe vậy, đáy mắt Lăng Phiêu Mộc thoáng qua một tia ghét bỏ.
Khương Kỳ kia là đồ không có đầu óc mới bị Cố Chi Tê phế bỏ võ công, sao nàng có thể trở thành Khương Kỳ thứ hai chứ.
Không biết suy nghĩ trong lòng Lăng Phiêu Mộc, Cố Hi Nguyệt tiếp tục giọng lạnh lùng nói: "Nếu có một ngày, ngươi chết dưới tay Cố Chi Tê, đừng mong ta báo thù cho ngươi, ta cùng lắm chỉ có thể tự mình chôn cùng ngươi."
Sự kiện Y Minh lần trước khiến Cố Hi Nguyệt thực sự biết được giá trị võ lực của Cố Chi Tê.
Kẻ thích khách suýt lấy mạng nàng, đến tay Cố Chi Tê còn không sống nổi ba phút, có thể thấy được võ lực này khủng bố cỡ nào.
Nghe lời Cố Hi Nguyệt nói, Lăng Phiêu Mộc trực tiếp ngạc nhiên đến ngây người, "Không phải chứ, nghiêm túc vậy, khoa trương vậy sao, nàng thật sự lợi hại vậy à?"
Vừa nói, Lăng Phiêu Mộc đưa mắt nhìn Cố Chi Tê đang tựa trên ghế ngủ, nhanh chóng liếc qua, rồi lại nhìn Cố Hi Nguyệt.
Nàng nghe ra, lời Cố Hi Nguyệt nói là đang nói với nàng, ngay cả bản thân nàng cũng không phải đối thủ của Cố Chi Tê.
Lăng Phiêu Mộc đã được chứng kiến Cố Hi Nguyệt lợi hại đến mức nào.
Nhưng trước mắt, Cố Hi Nguyệt lại nói với nàng, có người còn lợi hại hơn cả nàng, điều này làm Lăng Phiêu Mộc thế nào cũng không thể tin ngay được.
"Nàng, thật sự lợi hại vậy hả?" Thấy Cố Hi Nguyệt không để ý tới mình, Lăng Phiêu Mộc lại như xác nhận hỏi Cố Hi Nguyệt một câu.
Cố Hi Nguyệt liếc mắt nhìn Lăng Phiêu Mộc, đưa cho nàng ánh mắt bảo nàng tự cảm nhận.
Lăng Phiêu Mộc thấy vậy thì im lặng.
Sau đó, Lăng Phiêu Mộc có chút không tập trung, cũng không nói gì thêm quấy rầy Cố Hi Nguyệt đọc sách.
Máy bay trực thăng bay ba tiếng rưỡi mới đến Y Minh, lúc đó, đã là bốn giờ rưỡi chiều.
Ba người Cố Hi Nguyệt vừa ra khỏi máy bay, liền phát hiện trên quảng trường đứng rất nhiều người.
Thấy ba người từ trên máy bay đi xuống, một đám người miệng tươi cười chân thành mà nhiệt tình.
Người cầm đầu là Lăng Vũ Toàn, bên cạnh Lăng Vũ Toàn đứng Mạc Thương Lan cùng Mạnh Ỷ Vận, bên cạnh còn có Lộ Nguyên Giang và những người khác, còn lại là đông đảo đệ tử Y Minh.
Lăng Phiêu Mộc tới Y Minh không ít lần, nhưng chưa từng thấy trận đón tiếp lớn như lần này.
Lăng Phiêu Mộc liếc Cố Hi Nguyệt bên cạnh, âm thầm tặc lưỡi.
Không hổ là lão đại, đi đến đâu cũng đều là vạn chúng chú mục, nhìn xem, về một chuyến Y Minh mà có bao nhiêu người ra đón.
"Cố tiểu thư (Cố đại sư)!" Ý nghĩ của Lăng Phiêu Mộc vừa lóe lên, liền nghe thấy một trận ồn ào, người người tranh nhau, gần như toàn bộ người trên quảng trường đều lên tiếng.
Âm thanh không được chỉnh tề, nhưng vì người đông nên nghe rất lớn.
Lăng Phiêu Mộc nghe được cách gọi này, trong lòng khó chịu, không phải nên gọi Nguyệt Nguyệt là bộ trưởng Nguyệt sao?
Tại sao lại là Cố tiểu thư lại là Cố đại sư?
Trong lòng đầy nghi hoặc, Lăng Phiêu Mộc cũng không quên chào Lăng Vũ Toàn, Mạnh Ỷ Vận, Mạc Thương Lan ba người, "Sư thúc, sư tỷ, sư thúc công."
Nhưng mà, ba người kia không hề để ý tới nàng.
Chỉ thấy ba người mặt tươi rói, cười như fan cuồng xem thần tượng, cùng nhau vây quanh Cố Chi Tê, sau đó, ba người đồng thanh mở miệng, "Cố đại sư, ngươi tới rồi."
"Cố tiểu thư, Cố tiểu thư!"
Ba người vừa cất lời, trong đám người liền có mấy người nhảy nhót, lớn tiếng gọi Cố tiểu thư, đồng thời không quên vẫy tay với Cố Chi Tê.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận