Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc

Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc - Chương 103: Còn gặp qua sánh bằng người hảo nhìn sao? (length: 3980)

Chưa đầy một giây, tin nhắn đã đến.
【tiểu hài nhi: Tinh thần lực】 Tô Uẩn Linh nhìn tin nhắn Cố Chi Tê gửi tới, trầm mặc.
Tinh thần lực?
Có phải là cái tinh thần lực mà hắn đang nghĩ tới hay không?
【tiểu hài nhi: Nói đến tinh thần lực ngươi có thể không hiểu rõ lắm, ngươi có thể hiểu nó giống như là quẻ sư, luyện hương sư, cổ y vậy, là một loại tu luyện khác với võ đạo】 【Tô Uẩn Linh: Ừm, ca ca biết】 【Tô Uẩn Linh: Thuận buồm xuôi gió, đến nhà, nhớ nhắn tin báo bình an với ca ca】 Tô Uẩn Linh không hỏi thêm về chuyện tinh thần lực, tiểu hài nhi nên có bí mật riêng của mình.
** Bên kia, Cố Chi Tê đã bảo Phì Thu chuẩn bị tài liệu, định gửi hết thông tin liên quan đến tinh thần lực cho Tô Uẩn Linh, nhưng khi nhìn tin nhắn cuối cùng Tô Uẩn Linh gửi tới, cô im lặng, trả lời lại một chữ.
【tiểu hài nhi: Được】 "Nhóc con, đang nhắn tin với ai mà nghiêm túc vậy?"
Cố Vũ Lạc ngồi cạnh Cố Chi Tê thấy cô cứ nhắn tin suốt, không để ý gì đến nàng, giọng điệu chua chát hỏi.
Cố Chi Tê tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, không ngẩng đầu lên đáp lời: "Không có ai."
Cố Vũ Lạc thấy thế, càng chua, nhẹ nhàng bĩu môi, dựa ra sau ghế, hơi nghiêng đầu vẻ u oán nhìn chằm chằm Cố Chi Tê.
"Chi Chi, Chi Chi, tài liệu không gửi cho mỹ nhân sao?"
Phì Thu thấy Cố Chi Tê mãi không có ý định gửi tài liệu cho Tô Uẩn Linh, liền chủ động lên tiếng hỏi.
Nghe giọng Phì Thu đầy mong chờ, lại mang theo chút thúc giục, Cố Chi Tê có chút ghét bỏ nói với Phì Thu: "Cũng đâu phải chưa thấy người đẹp bao giờ, sao mà vô dụng vậy?"
"Hả? Ngoài Chi Chi ra, ta còn thấy ai đẹp bằng người sao?" Phì Thu líu lo đáp lời.
Cố Chi Tê nghe vậy, im lặng.
Hình như là thật chưa từng thấy ai đẹp bằng.
Trên Thủy Lam Tinh, cô cũng đã gặp vô số mỹ nhân, nhưng hình như không ai so được với Tô Uẩn Linh.
"Không chỉ đẹp thôi đâu, ngươi đừng quên mỹ nhân kia còn là người có đại khí vận nữa đó ~"
"Bây giờ khí vận của thân thể ngươi đang bị tổn hại, trước mắt, nên cọ mỹ nhân nhiều vào, có lợi cho việc bù đắp tổn thương khí vận, đối với việc truy tìm khí vận của thân thể này cũng rất có ích a ~"
Giọng nói ngây thơ của Phì Thu chứa đầy ý vị sâu xa.
Cố Chi Tê không thèm để ý đến nó nữa, cúi đầu gửi tài liệu cho Tô Uẩn Linh.
"Cố Chi Tê." Bên tai, vang lên giọng loli mang theo chút hờ hững.
Nghe thấy tên mình, Cố Chi Tê theo bản năng nghiêng đầu, nhìn người vừa lên tiếng.
Cố Vũ Lạc lười biếng dựa vào ghế, khẽ nheo mắt, cười không ngừng nhìn Cố Chi Tê, "Hát cho ta nghe một bài đi."
Cố Chi Tê: ?
"Ngũ âm không hoàn chỉnh." Cố Chi Tê trả lời qua loa.
"Tỷ tỷ trả tiền mà." Cố Vũ Lạc nửa khép đôi mắt đẹp trong veo, mỉm cười nhìn Cố Chi Tê.
Cố Chi Tê nghe vậy, khựng lại một chút, nghiêng đầu nhìn Cố Vũ Lạc.
Khẽ cong môi, đôi mày mang theo vẻ tùy hứng ngạo nghễ, miễn cưỡng mở miệng: "Cút."
Cố Vũ Lạc nghe, mắt khẽ dừng lại, rồi giật giật khóe miệng, khe khẽ cười.
Vài giây sau, nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
** Trung tâm bệnh viện.
Tô Uẩn Linh vừa nhắn tin báo bình an cho Cố Chi Tê xong thì nhận được điện thoại của Tô Lạc, nói đoàn làm phim có chuyện, bảo hắn lập tức đến đó.
Tô Uẩn Linh vừa cúp điện thoại liền quay sang Đường Diệc Sâm, "Nhờ người của ngươi đưa ta một chuyến."
Hắn đã phái người đưa Cố Chi Tê rồi, giờ lại gọi người khác thì rõ ràng không kịp nữa.
Đường Diệc Sâm nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi, "Ha, tam ca, thật không khéo, xe đều bị phái đi hết rồi." Nói rồi nhìn sang Phó Tây Duyên, "Nhị ca, chẳng phải anh lái xe tới sao? Hay là anh đưa tam ca đến đoàn phim đi?"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận