Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc

Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc - Chương 629: Không muốn cùng Jiu học cái xấu (length: 4075)

"Mập..." Suýt chút nữa gọi sai, Cố Chi Tê ho nhẹ một tiếng lập tức sửa miệng, "Jiu trộm ca của ngươi mà ngươi còn chưa thông báo, ngươi không tức giận sao?"
Trong lòng thăm dò nghi hoặc, cũng liền tạm thời không quan tâm việc Tô Uẩn Linh xoa đầu nàng.
Tô Uẩn Linh nhẹ nhàng nhướn mày, "Sao? Sợ ca ca giận?"
Thấy Cố Chi Tê không hề kháng cự vuốt ve của hắn, lại không nhịn được xoa nhẹ đầu Cố Chi Tê một cái, Cố Chi Tê: "..."
Yên lặng lùi về sau hai bước, tránh ra tay hắn, ánh mắt yếu ớt nhìn Tô Uẩn Linh.
Tô Uẩn Linh như không có việc gì thu tay về, cười nhìn Cố Chi Tê nói: "Tính tình ca ca trông có vẻ không tốt sao?"
Cố Chi Tê lắc đầu, tỏ vẻ nàng không biết.
Gặp qua Tô Uẩn Linh nhiều lần, mỗi một lần, hắn đều là dáng vẻ rất dễ nói chuyện, hơn nữa, dường như đều không có tính tình.
Nhưng mà, hai người cũng chỉ mới quen biết chưa đến hai tháng, đối với hắn, Cố Chi Tê hiểu biết không nhiều.
Tô Uẩn Linh thật sự không hiểu cái lắc đầu của Cố Chi Tê muốn biểu đạt ý gì, tự động hiểu thành: Nàng cảm thấy tính tình của hắn không có gì không tốt.
Hài lòng gật gật đầu, cùng Cố Chi Tê vai kề vai đi ra ngoài sân, khi đến cửa, còn nói với Cố Chi Tê một câu, "Nếu thích, lần sau lúc ca ca thu âm ca khúc mới, thu xong liền gửi cho ngươi... Với cả Jiu nghe."
Nếu đổi thành người khác trộm ca của hắn, Tô Uẩn Linh không dám chắc hắn có giận hay không, nhưng không thể phủ nhận, trong lòng chắc chắn sẽ không thoải mái.
Nhưng mà... chuyện này lại liên quan đến đứa trẻ con này.
Tuy việc trộm ca không liên quan gì đến nàng, mà là một người tựa như bạn bè của nàng trộm, Tô Uẩn Linh trong lòng lại không có chút khó chịu nào.
Điều duy nhất không thoải mái, có lẽ là, bài hát rõ ràng là hắn hát, mà lại còn phải qua người khác chia sẻ mới đến được tai Cố Chi Tê.
Thà như vậy, lần sau, hắn sẽ tự mình gửi cho đứa trẻ này vậy.
Cố Chi Tê: "..."
Sự phát triển này, không đúng, quá không đúng rồi.
"Bài ca còn chưa được công bố, ngươi không sợ, Jiu đưa trước cho ta nghe à?" Cố Chi Tê ngước mắt nhìn Tô Uẩn Linh, hỏi một câu như vậy.
Tô Uẩn Linh nghiêm túc gật đầu, "Sợ."
Cố Chi Tê: "..."
Không thấy ngươi sợ chút nào.
"Sợ ngươi với Jiu học thói xấu." Tô Uẩn Linh nói, ánh mắt lấp lánh nhìn Cố Chi Tê, "Đứa bé con, trộm ca chưa công bố của người khác, làm như vậy không đạo đức, ngươi đừng học thói xấu của Jiu, biết chưa?"
"..."
Đây là... xem nàng như đứa trẻ ba tuổi mà giáo huấn sao?
Không đạo đức cái mông...
Người đâu! Có cái chủ nhân vô lương hố chết manh sủng!
Ô ô ô...
Hình tượng của ta chắc chắn đã tụt xuống đáy vực trong lòng mỹ nhân!
** Sau khi ăn điểm tâm xong, Cố Chi Tê liền trở về phòng để tu luyện tâm pháp.
Vừa mới ngồi chưa bao lâu, liền nhận được bốn file tài liệu, đều là các ca khúc mới mà Tô Uẩn Linh chưa công bố.
Sau các file, Tô Uẩn Linh còn gửi tin nhắn.
【Tô Uẩn Linh: Đây là nhạc đệm mới, phim mới chưa được phát sóng, cho nên, không được tiết lộ, nhớ nghe trong bí mật】 Cố Chi Tê: "..."
Cái này... thực sự không cần thiết đâu.
【tiểu hài nhi: Được】 Trả lời tin nhắn xong, Cố Chi Tê liền tìm tai nghe đeo vào, mở từng file lên nghe.
Ba file đầu đều là ca khúc, phong cách không giống nhau, nhưng ca nào cũng rất dễ nghe.
Có thể dùng để nghe đi nghe lại.
File thứ tư là nhạc thuần, một khúc cổ cầm, còn có cả MV.
Sự chú ý của Cố Chi Tê hoàn toàn bị hấp dẫn, ngừng động tác gõ bàn phím, dồn toàn bộ ánh mắt vào điện thoại.
Trong màn hình điện thoại, người có khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng, khí chất thanh lãnh phiêu dật, một thân y phục đỏ rực như lửa, khiến cho người đang gảy đàn càng thêm lạnh lùng, mái tóc xanh rũ xuống trước vai, dài đến thắt lưng, đầu ngón tay khẽ lướt trên dây đàn, những âm thanh du dương, êm đềm, tĩnh lặng phiêu lãng.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận