Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc

Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc - Chương 781: Không chậm trễ ngươi lựa chọn mộ địa (length: 3932)

"Không có thời gian, không có hứng thú, không báo." Cố Hi Nguyệt tỏ vẻ không có hứng thú với cuộc thi hóa học, cũng không có thời gian đi tham gia bất kỳ cuộc thi nào.
"Đừng mà, phải báo chứ, ngươi ở Nhất Trung Vân Trấn hai năm đều báo, sao vừa chuyển đến Nhất Trung Hải Thành của chúng ta lại không báo? Ngươi cho bọn họ giành hai năm giải nhất rồi, sao không thể vì trường ta giành một cái? Sao có thể trọng bên này nhẹ bên kia?" Mạc Trạch Minh liên tiếp hỏi mấy câu, vừa nói vừa lên giọng điệu lên án.
Cố Hi Nguyệt: "..."
Trước đây, đương nhiên là do hiệu trưởng Nhất Trung Vân Trấn dụ dỗ.
Nhưng mà lời này nàng sẽ nói ra sao? Đương nhiên là không rồi.
"Không báo." Cố Hi Nguyệt lãnh đạm nói.
"Được, vậy ta giúp ngươi báo nha, coi như quyết định vậy đi, nghe nói ngươi không ở trường, nhớ về dự thi đó, thời gian thi ở trường là ngày 28 tháng 11." Mạc Trạch Minh trực tiếp tự mình quyết định thay Cố Hi Nguyệt.
Cố Hi Nguyệt: ? ? ?
"Ta..."
"Còn có chút việc, không làm chậm trễ việc lựa mộ địa của ngươi, tạm biệt." Mạc Trạch Minh nói rất nhanh, sau đó nhanh chóng cúp máy.
Cố Hi Nguyệt: "..."
Ngươi dư thừa gọi điện thoại cho ta đó.
Cố Hi Nguyệt im lặng nhìn điện thoại bị cúp, thần sắc hơi phức tạp.
Cố Chi Tê thính lực rất tốt, cuộc nói chuyện của hai người nàng đều nghe được, đối với Cố Hi Nguyệt sâu sắc đồng cảm.
"Leng keng"
Điện thoại để một bên của Cố Chi Tê đột nhiên vang lên, truyền đến tiếng báo tin nhắn, Cố Chi Tê cầm lên xem lướt qua, là tin nhắn Lục Tinh Triết gửi đến.
[Lục Tinh Triết: Tê ca, lão ban báo cho ngươi đi thi hóa đó] Cố Chi Tê: ? ? ?
[Lục Tinh Triết: Lớp ta ít người giỏi hóa quá, ông ấy gom đủ 5 người, trong đó có một người là ngươi đó]
Vừa giây trước còn đang đồng cảm với Cố Hi Nguyệt, giây sau Cố Chi Tê đã bắt đầu đồng cảm với chính mình bị lôi đi làm tráng đinh.
** "Cố tiểu hữu a, ta có nửa năm không gặp rồi nhỉ." Mạc Thương Lan rót cho Cố Hoài Cẩn một chén trà, đẩy đến trước mặt Cố Hoài Cẩn, cười ha hả nhìn Cố Hoài Cẩn.
Cố Hoài Cẩn nhìn bộ dạng này của hắn, đoán được hắn đây là có chuyện muốn nói với mình, bất quá, ngược lại là không đoán được là chuyện gì, "Đúng là có nửa năm không gặp."
Nửa năm trước, hắn từng mời Mạc Thương Lan xuất sơn đi xem bệnh cho Lạc Phong Hòa.
Bất quá, cuối cùng thân là thần y, Mạc Thương Lan cũng không cách nào chữa khỏi bệnh cho Lạc Phong Hòa.
Cũng may nha đầu nhỏ trở về, nếu không, Lạc Phong Hòa có lẽ đã không còn ở trên đời này nữa.
"Nghe nói, bệnh của vị hôn thê ngươi đã khỏi rồi?" Mạc Thương Lan nhìn thẳng Cố Hoài Cẩn, ánh mắt sáng ngời có thần.
Cố Hoài Cẩn gật đầu, "Đúng là đã khỏi."
"Ta nghe La bác sĩ nói, bệnh của Lạc tiểu thư là do Nam Chi thần y đích thân ra tay chữa khỏi?" Mạc Thương Lan nói, nhìn chăm chăm Cố Hoài Cẩn, đáy mắt đầy vẻ mong chờ.
Chuyện Lạc Phong Hòa không chết, hắn cũng nghe được, còn nghe được tin Nam Chi thần y xuất sơn từ La bác sĩ.
Ít nhiều có chút khó tin, cho nên hắn vẫn tính tự mình hỏi Cố Hoài Cẩn.
Cố Hoài Cẩn nghe vậy, cũng đã đoán ra Mạc Thương Lan muốn hỏi gì, gật đầu, "Đúng là do Nam Chi chữa khỏi."
"Vậy Nam Chi thần y đây là đã xuất sơn rồi sao?"
Cố Hoài Cẩn nghe, im lặng vài giây, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng gật đầu.
Mạc Thương Lan như một đứa bé hiếu kỳ, vấn đề cứ hết câu này đến câu khác, "Vậy nàng hiện giờ ở đâu?"
Cố Hoài Cẩn lắc đầu, "Hành tung của nàng từ trước đến nay không cố định, ta cũng không biết."
Chuyện Cố Chi Tê là Nam Chi này, ở Cố gia cũng chỉ có hắn với Cố Huỳnh, Cố Mân ba người biết.
Sợ gây phiền toái không cần thiết cho nha đầu nhỏ, cũng sợ gây phiền toái không cần thiết cho người nhà, cha mẹ của Cố gia còn có mấy đứa em trai em gái, hắn đều không nói cho.
- Còn ba chương nữa, đang cố gắng nhé Ngủ ngon (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận