Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc

Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc - Chương 317: Lữ Diệu đến Lạc Nguyệt Loan (length: 3905)

Phì Thu vừa nghe Cố Chi Tê nói, vừa ghi dữ liệu vào cơ sở dữ liệu.
Đồng thời không quên kết nối dữ liệu của thế giới này, thu thập các tư liệu liên quan, rồi chỉnh hợp thêm vào. Rất nhanh, tài liệu liên quan đến phù lục phẩm cấp đã được nó bổ sung hơn một nửa.
Thấy Phì Thu đã bắt đầu làm việc, Cố Chi Tê tiếp tục vẽ phù.
Khi Cố Chi Tê vẽ xong lá bùa thì Cố Lĩnh đã đưa Chu Tình Yến đến chỗ ở của Cố Mộng Dương.
"Người đã đến rồi, đưa đến chỗ nào?" Cố Mộng Dương hỏi Cố Chi Tê.
"Tạm thời cứ để trên xe đi." Cố Chi Tê nói, cầm bát đựng chu sa trên bàn lên, đi ra giữa đại sảnh đứng vững, bắt đầu xem xét mặt đất.
"Ăn chút điểm tâm đã, ăn xong rồi hãy bận." Cố Mộng Dương thấy Cố Chi Tê không có ý định nghỉ ngơi, liền lên tiếng.
"Chỉ lát nữa thôi, chỉ một chút xíu nữa thôi." Cố Chi Tê vừa nói, vừa không biết lấy đâu ra một cây bàn chải, nhúng vào nước chu sa, rồi khom người bắt đầu vẽ trận đồ trong phòng khách.
Cố Mộng Dương đứng bên cạnh quan sát. Không đầy năm phút, trong phòng khách đã có thêm một đồ án lớn trông vô cùng phức tạp mà lại tỏa ra hơi thở thần bí.
Trận đồ vừa vẽ xong thì điện thoại trong túi Cố Chi Tê vang lên.
Đó là cuộc gọi thoại Wechat, nhìn cái tên gọi "Cửu Ức Thiếu Nữ Ngạc Mộng" đang gọi đến, phản ứng đầu tiên của Cố Chi Tê là muốn tắt máy.
Nhưng nghĩ rằng bình thường nàng không tùy tiện kết bạn với người lạ, Cố Chi Tê vẫn ấn nút nghe.
Vừa kết nối, bên kia liền vọng đến một giọng nói có chút quen thuộc: "Đại sư, là ta, chúng ta đến cổng khu Lạc Nguyệt Loan rồi nhưng bảo vệ không cho vào."
Cố Chi Tê nghe giọng nói liền biết bên kia là Lữ Diệu.
Hình như nàng quả thật không ghi chú cho hắn, đến mức hắn đổi tên biệt danh, Cố Chi Tê còn tưởng là người xa lạ nào đó.
"Ta có nhờ người ở cổng khu, ngươi cứ nói với bảo vệ." Cố Chi Tê vừa nói vừa đưa điện thoại ra một chút, nhìn Cố Mộng Dương.
Nghe vậy, Cố Mộng Dương lập tức lấy điện thoại từ trong túi ra.
Điện thoại còn chưa gọi thì bên kia đã gọi đến trước.
"Cố tiên sinh, xin chào, ở đây có hai người, ừm, ăn mặc rất kỳ lạ nói là đến tìm chủ hộ 602, cho hỏi, đó là khách của ngài sao?"
Nhân viên bảo vệ nhấn mạnh trọng điểm vào mấy chữ "ăn mặc rất kỳ lạ".
Nghĩ đến Cố Chi Tê nói là nàng nhờ người, vô thức, trong đầu Cố Mộng Dương hiện ra hai người mặc một bộ trường quái, đầu đội nón chóp, đeo một bộ kính đen nhỏ mắt tròn giống như mấy ông thầy cúng.
Khẽ ho, xua đi ý nghĩ trong đầu, anh nói với nhân viên bảo vệ: "Là khách của tôi, cứ để bọn họ vào đi."
"Dạ, làm phiền Cố tiên sinh."
Sau khi cúp điện thoại, vì tò mò, Cố Mộng Dương nhìn Cố Chi Tê hỏi: "Cô mời bạn đến?"
"Ừm." Cố Chi Tê trả lời qua loa, rồi bước chân ra phía cửa, "Tôi ra cổng đón họ."
"Tôi đi cùng cô." Cố Mộng Dương nói, đuổi theo Cố Chi Tê.
** Đợi vài phút ở cổng, từ xa đã thấy hai bóng dáng màu xanh lá, trong đó một người còn giơ cao tay, vẫy về phía Cố Chi Tê khi nhìn thấy nàng.
Cố Mộng Dương nhìn hai người xanh từ đầu đến chân, rơi vào trầm tư.
Không có áo trường quái, không có nón chóp, cũng không có kính đen nhỏ mắt tròn, chỉ có... một màu xanh lá, xanh từ đầu đến chân.
Hai người đều một thân màu xanh lá, một người mặc áo bào dài màu xanh đậm, cúc áo được cài cẩn thận, đeo khẩu trang xanh lá cây, mũ áo màu xanh lá che kín đầu. Vì động tác cúi đầu, vành mũ che đi khuôn mặt duy nhất lộ ra.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận