Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc

Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc - Chương 543: Nghĩ đối ca ca làm cái gì? (length: 3963)

Liên tiếp gõ mấy lần cửa, cũng không có động tĩnh, Phì Thu cũng vẫn luôn không có hồi âm.
Cố Chi Tê nhìn chằm chằm cửa mấy giây, không gõ nữa, mà lùi lại phía sau mấy bước, tính trực tiếp dùng chân.
"Cạch"
Ngay lúc Cố Chi Tê tính một cước đá tung cửa, thì cửa phòng mở ra.
Trong cửa đứng một người, là Tô Uẩn Linh không mặc quần áo.
Cũng không phải không mặc gì, chỉ là bên hông quấn khăn tắm, tay còn cầm áo choàng tắm.
Khi mở cửa, hắn nhíu mày, đôi lông mày đầy vẻ khó chịu, sau khi thấy rõ người gõ cửa là Cố Chi Tê thì ánh mắt khựng lại, vẻ thiếu kiên nhẫn giữa hai hàng lông mày lập tức tan biến.
Thấy chân Cố Chi Tê đang nhấp nhổm, Tô Uẩn Linh hơi nhíu mày lại, "Sao vậy, định phá cửa vào à? Định làm gì ca ca?"
Tô Uẩn Linh vừa nói, vừa chậm rãi mặc áo choàng vào.
Cố Chi Tê không nói gì, mắt vẫn luôn dán lên người Tô Uẩn Linh.
Đợi khi Tô Uẩn Linh mặc xong áo choàng, nàng mới chuyển ánh mắt xuống vị trí xương quai xanh của hắn.
Thấy vậy, Tô Uẩn Linh liền nhấc tay, không nhanh không chậm kéo cổ áo, che đi xương quai xanh của mình, đáy mắt thoáng nét trêu tức, nhìn Cố Chi Tê hỏi: "Đẹp không?"
"Đẹp." Cố Chi Tê vô ý thức đáp.
Tô Uẩn Linh "..."
Khóe miệng khẽ giật, không tiếp tục chủ đề này nữa mà nhìn Cố Chi Tê hỏi, "Trông có vẻ gấp gáp, tìm ca ca có chuyện gì?"
Đến cả thời gian cho hắn mặc đồ cũng không có.
Vốn định mặc xong áo choàng mới ra, nhưng tiếng gõ cửa vừa rồi, nghe thôi đã thấy tư thế nếu không mở cửa thì liền sẽ bị đá tung.
Tô Uẩn Linh theo bản năng cho rằng bên Vân Miểu có việc gấp đến báo, cho nên không kịp mặc áo choàng mà vội ra mở cửa.
Không ngờ, lại là đứa bé này.
Cũng may là đã mở cửa kịp thời, nếu không cái cửa này có lẽ khó mà giữ nổi.
"Cái đó, ta tới lấy cài tóc." Cố Chi Tê nói với Tô Uẩn Linh, rồi nhìn vào trong phòng.
Lý ra, với khoảng cách gần như vậy, Phì Thu có thể trực tiếp bay trở về thức hải của nàng rồi, nhưng chậm chạp vẫn không thấy bóng dáng nó đâu.
Chẳng lẽ thật sự có chuyện gì rồi sao?
"Ừm." Tô Uẩn Linh nhẹ đáp, sau đó xoay người vào phòng, vừa đi vừa quay đầu nói với Cố Chi Tê, "Muốn vào phòng ngồi chút không?"
Cố Chi Tê lắc đầu.
Tô Uẩn Linh vào phòng, cuối cùng dừng lại bên cạnh bàn trà, sau đó cầm chiếc cài tóc trở lại chỗ cửa, đưa cho Cố Chi Tê, "Vừa nãy bất cẩn làm rơi vào nước, nó trông...tình trạng không tốt lắm."
Cái 'nó' này chỉ tinh thần thể kia.
Đến giờ Tô Uẩn Linh vẫn chưa biết rõ tinh thần thể kia rốt cuộc là cái gì.
Tuy không biết rõ, nhưng ẩn ẩn cảm giác được sự tồn tại của nó, thậm chí vừa rồi, hắn còn cảm nhận được tinh thần thể kia không ổn lắm, còn phát ra tín hiệu cầu cứu với hắn, vì vậy hắn mới tìm kiếm một lúc, rồi phát hiện cài tóc rơi trên sàn phòng tắm.
Cũng không biết tại sao lại rơi vào phòng tắm, để đề phòng nó lại rơi xuống đất, Tô Uẩn Linh mới tùy tiện quấn khăn tắm đi ra, vừa đặt cài tóc lên bàn trà thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Nếu lúc đó ở trong phòng tắm, đoán chừng cũng không nghe thấy tiếng gõ cửa rồi.
"Không chống nước lắm." Cố Chi Tê liếc cài tóc không có chút động tĩnh nào, nhỏ giọng đáp, sau đó đưa tay nhận cài tóc.
Phì Thu sau khi rời khỏi thức hải của nàng, có một tác dụng phụ là không chống nước.
Hơi dính nước là dễ bị chập mạch.
Tô Uẩn Linh nghe vậy, động tác khựng lại một chút, "Nghiêm trọng không?"
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận