Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc

Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc - Chương 787: Trở mặt (length: 4146)

Thấy Mạc Thương Lan vẫn như cũ không hề động đậy, Mạc Thanh Tuyết trong lòng lại lần nữa hối hận, sao lại chọn thời điểm Lăng Vũ Toàn ở đây để tìm Mạc Thương Lan.
Xem ra, phải dùng biện pháp cũ thôi.
Mạc Thanh Tuyết âm thầm cắn răng, ngước mắt nhìn Mạc Thương Lan, "Quả nhiên, cái gì hứa hẹn đều là lừa người, ngươi nói ngươi về sau sẽ không để ta chịu khổ nữa, nhưng bây giờ thì sao, lời hứa của ngươi đâu?"
"Mạc Thương Lan, ngươi lúc trước không nên tìm ta trở về!"
"Sớm biết đem ta đón về, còn muốn để con gái ta chịu tội này, còn không bằng để ta ở bên ngoài tự sinh tự diệt, ngươi cần gì phải tìm ta trở về."
Mạc Thanh Tuyết không hề khóc, từ dưới đất bò dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào Mạc Thương Lan, từng tiếng một lên án trút xuống.
Mạc Thương Lan nghe, trong lòng thở dài một hơi.
Có thất vọng, có mệt mỏi, cũng có cuối cùng vẫn là cảm giác nhẹ nhõm.
Ngày nhỏ, Mạc Thanh Tuyết từng bị Mạc Thương Lan làm mất, mãi đến khi Mạc Thanh Tuyết hai mươi tuổi, mới được tìm thấy.
Mạc Thương Lan trong lòng hổ thẹn với nàng, cho nên, những năm này đối với Mạc Thanh Tuyết gần như là có cầu tất ứng, bởi vì chỉ cần hắn không thỏa mãn yêu cầu của nàng, nàng luôn sẽ nhắc lại chuyện khi còn nhỏ.
Hết lần này đến lần khác, cũng không biết đã bao nhiêu lần rồi.
Bất quá, Mạc Thanh Tuyết không biết, số lần đòi hỏi nhiều, sự kiên nhẫn và áy náy cuối cùng cũng có lúc bị bào mòn hết.
Nàng không biết, một chút áy náy và kiên nhẫn cuối cùng mà Mạc Thương Lan dành cho nàng, chính là vào khoảnh khắc này đã bị bào mòn hết.
"Ngươi thật sự nghĩ như vậy?" Mạc Thương Lan đáy mắt ánh lên sự thất vọng và lạnh lùng, nhìn Mạc Thanh Tuyết.
Đối diện với đôi mắt chứa đầy thất vọng và lạnh lùng của Mạc Thương Lan, Mạc Thanh Tuyết trong lòng hơi hoảng hốt, nhưng, sự tình đã đến nước này, nàng nhất định phải cứu Tề Viện Viện ra, nếu không thể, thì chỉ có thể...
"Ban đầu là ngươi làm mất ta, là ngươi làm ta chịu hai mươi năm khổ, hiện tại, ta bất quá là cầu ngươi đưa con gái ta từ Chấp Pháp đường ra, một lời nói dễ như trở bàn tay ngươi cũng không muốn vì ta làm, ngươi thật coi ta là em gái ngươi sao? Nếu như là thật, tại sao ngươi lại không cứu Viện Viện, nếu như không thật, ngươi lại đem ta tìm trở về làm gì?"
Mạc Thương Lan nghe những lời của Mạc Thanh Tuyết, bỗng nhiên bật cười, ý cười bên trong đầy vẻ tự giễu và bi thương.
"Đây là ý nghĩ chân thật trong lòng ngươi sao?" Mạc Thương Lan lạnh lùng nhìn Mạc Thanh Tuyết hỏi.
Mạc Thanh Tuyết thấy hắn bỗng nhiên hỏi vậy, trong lòng có dự cảm không tốt, vội vàng sửa lời, "Ta...ta chỉ là muốn để ngươi mau cứu Viện Viện."
"Chuyện của Viện Viện không có gì để bàn, nếu ngươi thích cuộc sống bên ngoài, tự động rời đi là được, nếu ngươi không muốn nhận ta là anh trai, cũng có thể không cần nhận." Mạc Thương Lan lạnh lùng nói với Mạc Thanh Tuyết một câu như vậy, sau đó hất tay áo trực tiếp rời đi.
"Nếu muốn rời đi, nhớ đến Chấp Sự đường đăng ký, sau khi rời đi, cũng không cần quay về." Lăng Vũ Toàn nhàn nhạt ném lại một câu như vậy, sau đó cũng phất tay áo rời đi.
Một đám người đứng bên cạnh hóng chuyện thấy Mạc Thương Lan và Lăng Vũ Toàn đi rồi, cũng cùng nhau rời đi.
Mạc Thanh Tuyết đứng tại chỗ, thật lâu không động, ước chừng đứng ở đó ba bốn phút, đáy mắt Mạc Thanh Tuyết hiện lên vẻ âm lãnh, quay người rời đi.
** Phó Tây Duyên đẩy một ly trà đến trước mặt Cố Hi Nguyệt, hỏi Cố Hi Nguyệt đang ngồi đối diện hắn, "Nguyệt đường chủ, tìm ta có việc?"
Phó Tây Duyên không ngờ, Cố Hi Nguyệt không chỉ là bộ trưởng Cổ Y bộ của Y minh, còn là đường chủ Chấp Pháp đường của Y minh.
Lần này, Trường Doanh quân đến Y minh điều tra sự kiện ép mua ép bán, Cố Hi Nguyệt, với tư cách đường chủ Chấp Pháp đường Y minh, phải phối hợp điều tra với Trường Doanh quân.
Cố Hi Nguyệt nhận lấy chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mới nói với Phó Tây Duyên: "Mạc Thanh Tuyết hẳn là đã cảm nhận được gì đó, hôm nay làm ầm ĩ lên như vậy, e là đã tính xong đường lui."
- Trước mắt ba chương, còn ba chương nữa có thể muộn một chút hoặc ngày mai bổ sung, đừng chờ, ngủ ngon (hết chương này)...
Bạn cần đăng nhập để bình luận