Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc

Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc - Chương 1269: Chi gia: Phiếu cho ta đi (length: 4115)

Cố Chi Tê cũng không quá muốn để ý đến đối phương.
Nhưng hiển nhiên, Dương Thải Huyên không nhìn ra, hoặc có lẽ đã nhìn ra, nhưng vẫn muốn mặt dày mày dạn tiến đến trước mặt Cố Chi Tê.
Sau khi mỉm cười chào hỏi Cố Chi Tê, còn cười nói lời chào với Kiều Thanh Thư và Lục Tinh Triết.
"Thanh Thư tỷ, Tinh Triết ca." Dương Thải Huyên khẽ nhếch khóe môi, nở nụ cười dịu dàng ngọt ngào, chào hỏi hai người.
Dương Thải Huyên vừa mở miệng, Lục Tinh Triết và Kiều Thanh Thư liền cùng nhau nhíu mày.
Không đợi Kiều Thanh Thư và Lục Tinh Triết lên tiếng, Trương Mẫn Mẫn bên cạnh đã mở miệng, nói một câu, "Hóa ra Huyên Huyên quen Kiều đồng học và Lục thiếu đến vậy, trước đây mình không hề biết đấy."
Vừa nghe Trương Mẫn Mẫn nói, ý cười trên khóe miệng Dương Thải Huyên suýt chút nữa không giữ được, khẽ gật đầu, cười đáp: "Nói ra thì, mình với Tê Tê quen nhau từ hồi mẫu giáo, cũng coi như là bạn từ nhỏ..."
Lời còn chưa dứt, Lục Tinh Triết đã lên tiếng cắt ngang, "Không quen."
Kiều Thanh Thư tiếp lời ngay sau đó: "Dương đồng học vẫn nên gọi mình là Kiều đồng học thì tốt hơn."
Lục Tinh Triết và Kiều Thanh Thư vừa nói xong, ý cười trên khóe môi Dương Thải Huyên khẽ cứng đờ lại một chút.
Trương Mẫn Mẫn thấy vậy, thức thời không nói thêm gì nữa.
Vốn dĩ còn muốn mượn cơ hội này làm quen với Lục thiếu, ai ngờ, đối diện với Dương Thải Huyên, Lục thiếu cũng không có vẻ mặt gì tốt.
Lục Tinh Triết mặt mày không vui, đáy mắt không hề che giấu sự ghét bỏ, nhìn Dương Thải Huyên nói: "Ngươi đến đây làm gì?"
"Tôi đến tìm Tê Tê." Dương Thải Huyên vừa nói, vừa cắn môi, liếc nhìn Cố Chi Tê một cái.
Cố Chi Tê đang lười biếng dựa vào tường hành lang, thấy Dương Thải Huyên nhìn mình, liền hơi nhíu mày.
Dương Thải Huyên thấy Cố Chi Tê không nói một lời mà chỉ nhìn mình, bèn lấy từ trong túi ra hai tấm vé, đưa về phía Cố Chi Tê, nói: "Tối nay có buổi hòa nhạc Nhất Thính Phong Vũ, tôi biết cậu và Lục thiếu đều thích dương cầm, chắc là các cậu không mua được vé đâu, đây tôi cố ý để lại hai vé cho các cậu..."
Dương Thải Huyên chưa kịp nói hết câu, Lục Tinh Triết đã trực tiếp ngắt lời, "Ai nói với ngươi ta thích dương cầm?"
Dương Thải Huyên nghiêng đầu, nhìn Lục Tinh Triết, nhỏ giọng nói: "Tôi nhớ trước kia anh..."
"Tiểu gia không thích, cũng không thèm vé của ngươi, cầm vé của ngươi cút đi." Lục Tinh Triết hờ hững liếc nhìn Dương Thải Huyên.
"Sao anh lại thế? Huyên Huyên là có lòng tốt mà, dù anh không muốn cũng không cần nói chuyện với Huyên Huyên như thế chứ." Trương Mẫn Mẫn đứng lên một bước, che trước mặt Dương Thải Huyên, quay sang trừng Lục Tinh Triết.
Lục Tinh Triết cười lạnh một tiếng, hờ hững liếc nhìn Trương Mẫn Mẫn một cái, "Ngươi là ai, việc của tiểu gia đến lượt ngươi quản chắc?"
Trương Mẫn Mẫn bị Lục Tinh Triết nhìn đến rụt cổ lại.
Vừa rồi nhất thời nóng đầu, liền giúp Dương Thải Huyên ra mặt, giờ mới sực nhớ vị trước mặt đây nổi tiếng là người tính khí không tốt.
Hơn nữa, nếu thật sự chọc cho hắn bực mình, đến nữ sinh hắn cũng đánh.
Lục Tinh Triết hai tay đút túi, đứng lấc cấc, ánh mắt dừng trên người Dương Thải Huyên, "Tiểu gia không thèm vé của ngươi, Tê ca ta cũng không cần, ngươi có thể cút."
"Tê Tê còn chưa lên tiếng mà, chuyện này phải để Tê Tê tự mình nói mới được." Dương Thải Huyên kiên quyết nói với Lục Tinh Triết như vậy, rồi nhìn về phía Cố Chi Tê, "Tê Tê, chẳng phải cậu vẫn muốn đi xem buổi hòa nhạc Nhất Thính Phong Vũ sao? Sao giờ lại..."
"Có lẽ nào cậu vẫn còn giận tớ có phải không?"
"Có thể là thế, nhưng dù cậu vẫn còn giận tớ thì cũng không thể vì thế mà bỏ lỡ cơ hội đi xem hòa nhạc chứ."
"Cậu biết đó, vé vào cửa hòa nhạc Nhất Thính Phong Vũ rất khó mua, lần này tớ có thể lấy được vé cũng là do quen với giáo viên và trợ lý của Nhất Thính Phong Vũ..."
Lời Dương Thải Huyên còn chưa dứt đã bị Cố Chi Tê cắt ngang, "Đưa vé cho ta đi."
Dương Thải Huyên: "..."??
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận