Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc

Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc - Chương 402: Cố Chi Tê, có người tìm ngươi (length: 4012)

Chỉ thấy ở giữa có một dãy bàn, một nữ sinh mặc áo ngắn tay váy ngắn, tóc thẳng rối bù, dáng vẻ vênh váo hung hăng, khoanh tay, một mặt trào phúng nhìn về phía Cố Chi Tê.
Trong giọng nói của đối phương lộ rõ ác ý, nên Cố Chi Tê không phản ứng, tiếp tục cúi mắt nhìn quyển sách vừa cầm được.
Thấy Cố Chi Tê thậm chí không thèm liếc nhìn mình một cái, Hồ Thi Vũ nhíu mày, bước nhanh về phía bàn Cố Chi Tê, "Ta nói chuyện với ngươi, ngươi có điếc không hả?"
Khi Hồ Thi Vũ sắp đi tới trước bàn Cố Chi Tê thì ngoài cửa lớp vang lên một giọng nói.
"Cố Chi Tê, có người tìm ngươi."
Giọng nói này khiến mọi người đều nhìn về phía cửa lớp, kể cả Hồ Thi Vũ đang định gây sự.
Cố Chi Tê nghe vậy, trong đáy mắt thoáng qua một tia nghi hoặc, nhưng vẫn đứng dậy.
Thấy Cố Chi Tê đi về phía cửa lớp, Hồ Thi Vũ khẽ khịt mũi khinh bỉ, rồi quay về chỗ ngồi.
"Vũ tỷ, trước kia chị hay bảo bọn em đừng gây chuyện với Cố Chi Tê mà? Sao hôm nay lại trực tiếp đối đầu với nó vậy?" Hồ Thi Vũ vừa ngồi xuống, một nữ sinh ngồi trước mặt liền có vẻ nghi hoặc nhìn Hồ Thi Vũ hỏi.
Hồ Thi Vũ cười lạnh một tiếng, khoanh tay ngồi tại chỗ, "Trước kia không đụng đến nó là vì nó có chỗ dựa là nhà họ Cố, còn bây giờ thì..."
Nói đến đây, Hồ Thi Vũ không nói tiếp, nhưng ai cũng hiểu.
** Cố Chi Tê đi ra khỏi lớp, liếc nhìn xung quanh, không thấy người quen nào.
Bỗng nhiên, một nam sinh tiến thẳng đến chỗ nàng, "Tê Tê, sao tự nhiên cậu lại chuyển lớp?"
"Có phải người nhà họ Cố ép cậu chuyển không?"
"Có phải Cố Hi Nguyệt nói xấu cậu trước mặt người nhà họ Cố không?"
Vừa tới trước mặt Cố Chi Tê, nam sinh đã liên tiếp hỏi ba câu, thấy hắn còn muốn hỏi tiếp, Cố Chi Tê vội ngắt lời.
"Khoan đã, cậu là ai?"
Nhìn quen quen nhưng nhất thời không nhớ ra tên.
Nghĩ lại, chắc là không quen với nguyên chủ, nếu không hẳn nàng có thể nhớ ra dựa vào ký ức của nguyên chủ.
Nghe Cố Chi Tê hỏi, Lăng Vân sững người một chút, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, "Dừng... Tê Tê, tớ là Lăng Vân mà."
Lăng Vân?
Cố Chi Tê lẩm bẩm cái tên này một lần, rất nhanh trong đầu liền xuất hiện một đoạn ký ức.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Cố Chi Tê trực tiếp im lặng.
Nguyên chủ vừa có người mình yêu, lại còn phát triển lốp xe dự phòng?
Cái Lăng Vân này chính là lốp xe dự phòng nàng ta chọn.
Nguyên chủ đúng là...
Quá đáng.
Cố Chi Tê muốn mắng người, nhưng nghĩ lại mình còn đang dùng thân xác của người ta nên nuốt lại.
Nâng mí mắt lên, nhìn Lăng Vân nói: "Thích chuyển thì chuyển, không ai ép, cũng không nói xấu ai."
Nghe Cố Chi Tê nói vậy, Lăng Vân ngẩn ra một lúc, rồi mới hiểu Cố Chi Tê đang trả lời những câu hỏi vừa rồi của mình, "Vậy... tại sao cậu lại đột ngột muốn chuyển lớp?"
"Không có lý do gì." Cố Chi Tê miễn cưỡng trả lời một câu, sau đó nhìn Lăng Vân hỏi, "Còn chuyện gì không?"
Lăng Vân nghe vậy ngây người ra, sau đó lo lắng nhìn Cố Chi Tê, "Tê Tê, cậu làm sao vậy? Tớ cứ thấy hôm nay cậu lạ lạ."
"Không có gì, tớ có chuyện muốn nói với cậu." Cố Chi Tê không trả lời Lăng Vân mà lại nói vậy.
"Cậu cứ nói đi." Nghe Cố Chi Tê nói vậy, Lăng Vân lập tức nghiêm mặt lại.
"Phiền phức, sau này đừng đến tìm ta." Nàng thực sự không muốn dính dáng đến mấy lốp xe dự phòng mà nguyên chủ phát triển.
Lăng Vân nghe xong thì ngơ ngác, "Tê Tê, tớ..."
"Sau này không gặp lại." Không đợi Lăng Vân nói xong, Cố Chi Tê đã quay người bước về phía lớp học.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận