Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc

Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc - Chương 328: Hư không tiêu thất (length: 4227)

Khâu Minh Tử nghe xong Cố Mộng Dương tra hỏi, trực tiếp thốt ra một cái tên, "Mạnh Tiêu!"
"Gọi Mạnh Tiêu! Ta nhận biết nàng, nàng là cái nữ minh tinh, thực nổi danh, ta nhận biết nàng!"
Cố Mộng Dương nghe Khâu Minh Tử không chút do dự trả lời, ánh mắt hơi sâu, "Biết tên nàng, cùng nàng rất quen?"
"Không, không quen, nàng nổi tiếng như vậy, trên mạng khắp nơi là tư liệu của nàng, ta chỉ cần lên mạng tra một chút liền tra được."
Trước kia, Khâu Minh Tử xác thực có đi tra Mạnh Tiêu này người.
Mạnh Tiêu trông rất xinh đẹp, hơn nữa ra tay hào phóng, hắn nhìn thấy bộ dạng hào phóng của nàng, liền nảy sinh ý định muốn phát triển một tấm thẻ cơm lâu dài, vì thế, liền bỏ chút công sức, đi tra xét nàng, ai biết, căn bản không cần tra, trên mạng liền có sẵn tư liệu của nàng.
Nghe Khâu Minh Tử trả lời, Cố Mộng Dương cũng không biết nên tin hay không, cũng không mở miệng nữa, tay vẫn tiếp tục ấn Khâu Minh Tử ghé vào tường, hơi hơi cụp mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.
Khâu Minh Tử cảm nhận được Cố Mộng Dương đang thất thần, đôi mắt tinh ranh chuyển vài vòng, bàn tay không bị giữ ở sau lưng, lặng lẽ thò vào váy dài.
Đợi ngón tay lần nữa từ trong váy dài thò ra, giữa ngón tay kẹp một lá bùa vàng.
Trong đáy mắt lóe lên một tia âm tàn, Khâu Minh Tử kẹp lá bùa vàng, miệng lẩm bẩm một câu chú ngữ.
Cố Mộng Dương đang thất thần đột nhiên cảm giác được tay như bị bỏng, vô ý thức liền buông tay.
Tay vừa rời khỏi Khâu Minh Tử, trong nháy mắt, người vừa còn ghé vào tường liền biến mất.
Cố Mộng Dương thấy vậy, nhíu mày, nhấc tay, hướng về phía chỗ trống vừa nãy tìm kiếm.
Không sờ được cái gì.
Lúc này, Cố Mộng Dương xác định, Khâu Minh Tử thật sự đã biến mất.
Trong khi Cố Mộng Dương vì Khâu Minh Tử rời đi mà buồn bực nghi hoặc thì, bỗng nhiên, hắn cảm nhận được sau lưng có một luồng kình phong đánh tới.
Sắc mặt Cố Mộng Dương cứng lại, lập tức nghiêng người né tránh.
Sau đó, Cố Mộng Dương thấy, trên tường hành lang xuất hiện một vết rách.
Cố Mộng Dương thấy vậy, sau lưng dâng lên một chút lạnh lẽo, nếu vừa rồi luồng gió đó rơi xuống người hắn, thì có lẽ hắn đã vỡ tan như bức tường.
Tránh được một kích, rất nhanh, kích thứ hai cũng liền tới.
Cố Mộng Dương không nhìn thấy Khâu Minh Tử ở đâu, chỉ có thể dựa vào kình phong đánh tới hướng mình và hơi thở xa lạ đang tiến lại gần hắn để phán đoán vị trí của Khâu Minh Tử.
Vài lần giao thủ, Cố Mộng Dương tuy không bị tổn thương, nhưng bởi vì không nhìn thấy Khâu Minh Tử, cũng không chiếm được lợi thế gì.
Cố Mộng Dương cau mày, vừa trốn tránh đòn đánh lén của Khâu Minh Tử, vừa nghĩ nên làm thế nào để chế phục Khâu Minh Tử.
Còn chưa đợi hắn nghĩ ra cách, đòn đánh lén của Khâu Minh Tử đã dừng lại.
Cũng không có hơi thở xa lạ lại gần hắn, Cố Mộng Dương hơi nhíu mày.
Chắc là, rời đi rồi?
Cố Mộng Dương chậm rãi quay người đứng bên tường, duy trì cảnh giác, lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Chỉ là, ba bốn phút trôi qua, Khâu Minh Tử vẫn không ra tay.
Địch ở trong tối, hắn ở ngoài sáng, hắn phải duy trì cảnh giác cao độ, tùy thời phòng ngừa Khâu Minh Tử đánh lén, loại cảm giác này một chút cũng không dễ chịu.
Cố Mộng Dương không thích loại cảm giác bị động này chút nào.
Khâu Minh Tử chần chừ không có động tác tiếp theo, Cố Mộng Dương liếc trái phải một cái, không thấy động tĩnh gì, sự cảnh giác trong đáy mắt bắt đầu tan biến.
Hơi quay người, kéo chiếc ghế vừa bị hắn đá sang một bên lại, đặt ở trước cửa văn phòng, cầm văn kiện trên ghế lên, sau đó ngồi xuống ghế, giở văn kiện, cúi đầu đọc.
Văn kiện được lật từng tờ từng tờ, đợi lật đến trang thứ năm, vai sau Cố Mộng Dương truyền đến cảm giác nóng rát đau đớn.
Đau đớn truyền đến cùng lúc, Cố Mộng Dương động, ném văn kiện trong tay xuống đất, như con báo săn muốn bắt con mồi, hướng sau lưng một hướng nào đó đánh tới.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận