Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc

Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc - Chương 552: Vân Y: Tỷ tỷ bình thường không này dạng (length: 3914)

Cảm giác lạnh buốt theo mu bàn tay truyền lên, nhìn lưỡi đao ánh lên vẻ lạnh lẽo, Tề Viện Viện sợ đến da đầu tê dại, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, "Không, không muốn, ta sai rồi! Ta sai rồi, ngươi tha cho ta đi, thực xin lỗi, ta xin lỗi! Không muốn phế tay ta."
Tề Viện Viện nói, trực tiếp khóc nức nở, đáy mắt đầy vẻ kinh hoàng, điên cuồng lắc đầu với Vân Y.
Nếu tay bị phế, nàng còn làm sao làm bác sĩ, làm sao cầm dao phẫu thuật.
"Phế tay cũng không được, vậy thì vẫn là mặt vậy." Vân Y nói, lại chuyển con dao nhỏ qua mặt Tề Viện Viện.
"Không, không muốn, ô ô ô ta sai! Không muốn cạo mặt ta, ta cũng không muốn bị phế tay, ô ô ô..." Tề Viện Viện nước mắt lã chã, đáy mắt tràn đầy kinh hãi.
Tiếp đó, một mùi nước tiểu lan ra trong không khí.
Vân Y nhíu đôi mày thanh tú, đáy mắt lóe lên tia ghê tởm đứng dậy.
Cô nữ sinh thấy vậy, vẻ kinh hoàng dưới đáy mắt giảm đi đôi chút, ánh mắt nhìn Vân Y mang vẻ sợ hãi nhưng cũng đầy oán hận.
Vân Y khẽ rũ mắt nhìn nàng, vừa vặn bắt gặp ánh mắt oán độc của nàng, từ trên cao nhìn xuống nữ sinh, bỗng nở một nụ cười.
Rõ ràng là nụ cười quyến rũ động lòng người, nhưng trong mắt Tề Viện Viện lại giống như độc dược, yêu dị mà chí mạng, trong lòng Tề Viện Viện run lên, tiếp đó con ngươi co lại, rồi hét lên thảm thiết.
"A! A——"
Nữ sinh ôm tay phải, lăn lộn trên mặt đất.
Trên mặt đất rơi xuống một đốt ngón tay cùng con dao nhỏ dính máu.
Vân Y chộp nhẹ vào không trung với con dao nhỏ dính máu, đang nằm trên đất, con dao liền quay về trong tay nàng, "Thu trước một ngón tay của ngươi, nếu còn dám dùng ánh mắt vừa rồi nhìn ta, liền trực tiếp móc mắt."
Nói xong, Vân Y lấy ra một tờ giấy từ trong túi, chậm rãi lau con dao nhỏ trong tay.
Đợi lau xong, nàng mới vui vẻ xoay tròn con dao trong tay, chậm rãi xoay người, sau đó liền bắt gặp ánh mắt thâm sâu của Cố Chi Tê.
Vân Y lúc này mới nhớ ra, bên cạnh còn có một đứa trẻ.
Động tác xoay dao khựng lại, không khống chế được lực, con dao nhỏ vụt một cái cắt vào ngón trỏ của Vân Y một vết nhỏ, rồi trượt khỏi tay nàng, rơi thẳng xuống đất.
Vân Y không rảnh bận tâm vết thương trên tay, chỉ là đang thầm nghĩ liệu vừa rồi mình có quá tàn nhẫn không, có làm đứa bé sợ không?
"Khụ, cái đó, thật ra thì tỷ tỷ bình thường không như vậy đâu." Vân Y cảm thấy cần phải giải thích, phải giữ hình tượng một người tỷ tỷ dịu dàng, thiện lương và biết quan tâm trong mắt đứa bé này.
Cố Chi Tê không chú ý nghe Vân Y nói gì, chỉ là dán mắt vào tay Vân Y, "Tay bị thương."
"Ừ? Tay bị thương? Ta xem nào." Vân Y không hiểu ý Cố Chi Tê, còn tưởng tay Cố Chi Tê bị thương.
Vài bước đã đến trước mặt Cố Chi Tê, cúi đầu liền xem tay Cố Chi Tê.
Cố Chi Tê: "… Tay ngươi."
Vân Y: ?
"Bị thương là tay của ngươi." Cố Chi Tê giơ tay, chỉ tay Vân Y.
Vân Y nghe, cuối cùng cũng hiểu ra, giơ tay bị thương lên, liếc nhìn.
Thấy máu đang chảy ra trên ngón tay, nàng không để ý, đưa ngón tay lên miệng, há ra muốn mút.
Sau đó bị Cố Chi Tê ngăn lại.
"Bôi thuốc đi."
Nghe Cố Chi Tê nói, Vân Y khẽ nhướng mày, ý cười yêu mị rung động lòng người, "Sao vậy, quan tâm ta à?"
Cố Chi Tê không nói gì, chỉ lấy lọ thuốc cao mà Tô Uẩn Linh đưa cho ra từ trong nhẫn trữ vật, đưa cho Vân Y.
Vân Y nhìn lọ thuốc Cố Chi Tê đưa qua, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, đôi mắt đẹp hơi khép lại, "Lọ thuốc này, là ca ca nhà ngươi đưa cho ngươi phải không?"
Cố Chi Tê: ?
Sao lại thành ca ca nhà nàng?
Nhưng mà...
"Sao ngươi biết?"
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận