Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc

Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc - Chương 1255: Tam ca? ; tam tỷ nấu cơm (length: 3872)

Về đến nhà họ Cố, đã là chín giờ rưỡi tối.
Cố Chi Tê vừa bước vào phòng khách thì phát hiện trên sofa có một người đang ngồi, là Cố Vũ Lạc đã lâu không về nhà.
Nghe thấy động tĩnh từ cửa ra vào, Cố Vũ Lạc lập tức nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, "Ngươi không phải nói tối nay phải tăng ca đến... Ai? Nha đầu? Ngươi về rồi à?"
Thấy rõ người đến không phải là Cố Hoài Cẩn mà là Cố Chi Tê, Cố Vũ Lạc lập tức đứng bật dậy khỏi sofa.
"Tam tỷ."
Cố Chi Tê gọi Cố Vũ Lạc một tiếng, sau đó đi đến trước mặt nàng.
Nghe Cố Chi Tê gọi mình như vậy, thân hình Cố Vũ Lạc hơi cứng lại trong chốc lát, rồi dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn chằm chằm Cố Chi Tê, "Ngươi có gì đó không đúng."
Cố Chi Tê nghe vậy, nhẹ nhàng nhướng mày, ngồi xuống sofa.
Cố Vũ Lạc thấy thế cũng lập tức ngồi xuống.
Nàng co một chân đặt lên sofa, khuỷu tay chống lên lưng ghế, đỡ lấy đầu, tiếp tục nhìn Cố Chi Tê với vẻ mặt nghi hoặc, "Ngươi nói xem, có phải đang nghĩ cách lừa tiền của ta không?"
Cố Chi Tê nghe xong, liếc mắt nhìn nàng một cái, "Lừa tiền?"
Cố Vũ Lạc: "Tự dưng gọi tam tỷ, không phải lừa tiền thì là gì?"
Cố Chi Tê: "Vậy... Tam ca?"
"Ngọa tào!" Cố Vũ Lạc nghe xong, lập tức bật khỏi sofa, 'vèo' một cái đã đứng cách Cố Chi Tê một khoảng xa, "Ngươi... ngươi gọi ta là gì?"
Vừa nhìn chằm chằm Cố Chi Tê lắp ba lắp bắp nói xong, giọng loli cũng biến thành giọng thiếu niên.
Cố Chi Tê thấy nàng phản ứng mạnh như vậy, im lặng hai giây, rồi lấy một thùng giấy từ trong vòng tay trữ vật ra đưa cho Cố Vũ Lạc, "Quà mang về cho ngươi."
Cố Vũ Lạc thấy thế, lại lùi về sau mấy bước, "Ngươi... ngươi bình thường chút đi, ta sợ."
Lại gọi nàng là tam tỷ, lại gọi là tam ca, bây giờ... còn tặng quà cho nàng nữa?
Không đúng, quá không đúng.
"Để đây cho ngươi." Cố Chi Tê nói, đặt thùng giấy lên bàn trà, sau đó đứng dậy đi về phía Cố Vũ Lạc.
Cố Vũ Lạc thấy vậy, lại lùi về sau mấy bước, "Này, ngươi, ngươi đừng qua đây."
Nghĩ đến phía sau không xa là bàn ăn, vì vậy, nàng lập tức bước mấy bước sang bên cạnh.
Sau đó, Cố Chi Tê quả thật không đi về phía nàng nữa, mà là... đi vào bếp.
Cố Vũ Lạc thấy nàng định vào bếp, tóc gáy suýt nữa dựng đứng lên, "Đừng đừng đừng, ngươi đừng vào bếp, ngươi muốn ăn cơm đúng không, ta chuẩn bị cho ngươi, ta chuẩn bị cho ngươi."
Lúc này, Cố Vũ Lạc cũng chẳng bận tâm đến sự bất thường của tiểu nha đầu hôm nay nữa, trực tiếp ngăn Cố Chi Tê vào bếp.
Cố Chi Tê: "... Ta, tìm chút gì ăn."
Cố Vũ Lạc: "Ta tìm cho ngươi!"
Nói xong, nàng liền dùng tốc độ nhanh nhất chui vào bếp, sợ Cố Chi Tê đi vào, còn đóng cửa bếp lại.
Cố Chi Tê: "..."
Thật... cần phải đề phòng như vậy sao?
"Vừa hay còn thừa chút đồ ăn, ta xào cho ngươi hai món, ngươi ra ngoài ngồi đi, một lát là xong." Tiếng của Cố Vũ Lạc từ trong bếp vọng ra.
Cố Chi Tê nghe vậy, không quay lại sofa ngồi, mà tiếp tục đứng dựa vào cạnh cửa bếp.
Rất nhanh, trong bếp liền vọng ra tiếng xào nấu.
Nghe tiếng xào nấu từ trong bếp vọng ra, trong đầu nàng lướt qua vài đoạn ký ức vụn vặt.
Quá vụn vặt, không cách nào ghép lại thành hình ảnh hoàn chỉnh, chỉ lờ mờ thấy được là có liên quan đến Cố Vũ Lạc.
Hình ảnh đầy đủ nhất có thể ghép lại là cảnh Cố Vũ Lạc hồi nhỏ mặc tạp dề xào rau.
Phải nói, gương mặt búp bê kia của Cố Vũ Lạc, từ nhỏ đến lớn gần như không thay đổi gì.
Cố Vũ Lạc bưng hai đĩa thức ăn từ trong bếp đi ra, vừa liếc mắt liền thấy Cố Chi Tê đang cụp mắt đứng dựa vào cạnh cửa bếp.
Cũng không biết tiểu nha đầu đang nghĩ gì, khóe miệng lại thoáng nở nụ cười nhàn nhạt.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận