Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc

Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc - Chương 615: Cái gọi là di truyền chân tật (length: 4036)

Hắn không nghe lầm chứ?
Tiểu cô nương nói là chữa chân không sai đi?
Tấn Tằng Nhiễm trực tiếp sửng sốt, trong đáy mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Bệnh tật di truyền ở chân cũng có thể chữa được sao?
Cần biết, bệnh ở chân của hắn là di truyền trong gia tộc, mặc dù không phải người nào trong gia tộc cũng bị, nhưng tỉ lệ di truyền không hề nhỏ.
Đặc biệt, tỉ lệ di truyền chính quy rất cao.
Trong dòng chính của Tấn gia, gần ba đời đã có sáu người mắc bệnh về chân, lần lượt là ông nội hắn, cha hắn, cô cô hắn, chú út của hắn, hắn cùng với con trai thứ hai của cô cô hắn.
Cả dòng chính, có huyết mạch của Tấn gia tổng cộng chỉ có 9 người còn sống, trong số đó chỉ có ba người bình thường, có thể thấy tỉ lệ phát bệnh cao đến thế nào.
Biến chứng của bệnh tật ở chân mỗi người mỗi khác, như hắn, cha hắn, cô cô hắn thì tương đối nghiêm trọng, cần phải ngồi xe lăn.
Ông nội hắn, chú út thì chân chỉ hơi bị què, còn người em họ kia của hắn, có khi không khác gì người bình thường, có khi lại không thể đi được.
Bệnh tật ở chân này đã ám ảnh Tấn gia mấy trăm năm, ban đầu bệnh bắt đầu phát từ năm trăm năm trước, mỗi thời đại, tỉ lệ phát bệnh của dòng chính đều cực kỳ cao.
Từ khi bệnh về chân xuất hiện, tổ tiên Tấn gia đã tìm hết các phương thần y, cho đến ngày nay, Tấn gia vẫn không hề từ bỏ việc mời thần y đến khám, nhưng vẫn không ai có thể chữa khỏi.
Bệnh ở chân của Tấn Tằng Nhiễm phát vào năm mười sáu tuổi, từ mười sáu tuổi, Tấn Tằng Nhiễm đã phải ngồi xe lăn, tính đến nay cũng đã mười năm.
Mới đầu, hắn thực sự không thể chấp nhận sự thật quãng đời còn lại phải ngồi trên xe lăn, dần dà, Tấn Tằng Nhiễm chấp nhận hiện thực.
Từ lúc đó, Tấn Tằng Nhiễm đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho những tháng ngày sau này phải làm bạn với xe lăn.
Nhưng bây giờ, hắn nghe thấy gì?
Tiểu cô nương trước mắt lại nói… nàng muốn chữa chân cho hắn?
Nhìn tiểu cô nương trước mắt với vẻ mệt mỏi uể oải, lời nói lại hững hờ như gió thoảng mây bay, tâm tình Tấn Tằng Nhiễm có chút phức tạp.
Nếu là đặt lên người khác, hắn nhất định sẽ mắng một câu không biết trời cao đất rộng.
Tô Uẩn Linh cũng có chút sững sờ, nhìn Cố Chi Tê đã mở túi châm cứu ra để lên bàn trà, hỏi: “Chân cũng chữa sao?” Đối với việc bệnh tật ở chân của Tấn Tằng Nhiễm là di truyền trong gia tộc, lại thêm nhiều năm như vậy vẫn không ai có thể chữa khỏi, Tô Uẩn Linh cũng biết.
Nhưng mà trước mắt, tiểu hài tử này lại… Sau khi đặt túi châm cứu xuống, Cố Chi Tê lại lấy từ vòng tay ra một đôi găng tay vô khuẩn dùng một lần cùng một bình sứ nhỏ.
Nghe Tô Uẩn Linh hỏi, động tác vặn nắp bình sứ nhỏ của Cố Chi Tê hơi dừng lại, có chút kỳ quái nhìn Tô Uẩn Linh, "Ngươi bảo ta đến khám cho hắn, không bao gồm chữa chân sao?"
Nếu như không chữa trị chân thì phải kê đơn thuốc khác.
Đơn thuốc này kê ra lần này không chỉ chữa nội thương phục hồi căn cơ, mà còn bao hàm cả công dụng chữa chân.
Tô Uẩn Linh: "..."
Mặc niệm hai giây, nhìn Cố Chi Tê nói: "Nếu như có thể chữa được, tự nhiên là bao gồm, chỉ là, có thể chữa hết được sao?"
"Tự nhiên có thể." Cố Chi Tê gật đầu.
Nói xong, vặn nắp bình sứ nhỏ ra, đặt lên bàn trà.
Nhìn dáng vẻ hờ hững của Cố Chi Tê, Tô Uẩn Linh trầm mặc.
Hình như có chút đánh giá thấp y thuật của tiểu hài tử này.
"Thật… Thật có thể chữa khỏi sao?" Tấn Tằng Nhiễm cuối cùng cũng hoàn hồn, hai tay nắm chặt tay vịn xe lăn, trong đáy mắt có một tia nóng rực chậm rãi lan tỏa.
"Có thể." Cố Chi Tê vừa trả lời câu hỏi của Tấn Tằng Nhiễm, vừa rũ mắt xuống, từ tốn đeo găng tay vô khuẩn.
Nghe Cố Chi Tê trả lời, tay Tấn Tằng Nhiễm nắm chặt xe lăn bỗng siết chặt, sau đó hai mắt nhìn thẳng vào Cố Chi Tê.
“Thật… Thật có thể sao?” Tấn Tằng Nhiễm ngồi trên xe lăn thì thầm tự nói, cuối cùng cụp mắt xuống.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận