Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc

Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc - Chương 700: Cố Hi Nguyệt: Cái gì việc gấp nhi? (length: 3966)

Cố Thừa Thừa líu ríu gọi Cố Hi Nguyệt một tiếng, sau đó chạy chậm về phía Cố Hi Nguyệt, ôm chặt lấy đùi Cố Hi Nguyệt.
Cố Hi Nguyệt hơi khom người một chút, nhẹ nhàng xoa đầu Cố Thừa Thừa, "Mẹ ngươi đâu?"
Cố Thừa Thừa mở to đôi mắt trong veo như mắt nai, ngước nhìn Cố Hi Nguyệt, líu ríu đáp, "Mẹ đang nấu cơm."
Cố Hi Nguyệt véo nhẹ má mềm của bé, nắm tay nhỏ của bé vào phòng.
Vào phòng khách, Cố Hi Nguyệt thấy Nguyệt Lam đang cầm điện thoại, ngồi trên sofa vẻ mặt nghiêm túc xem.
Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Nguyệt Lam ngước mắt nhìn nàng một cái, "Về rồi à?"
"Sao lại ở đây?" Cố Hi Nguyệt kéo Cố Thừa Thừa đi đến ghế sofa, ngồi xuống cạnh Nguyệt Lam.
"Đợi ngươi đó." Nguyệt Lam không nhìn điện thoại nữa, cất điện thoại xuống bàn, nhìn Cố Hi Nguyệt.
Cố Hi Nguyệt nghe Nguyệt Lam nói vậy cũng không phản ứng gì, đưa túi giấy trong tay cho Cố Thừa Thừa.
"Cái gì đó vịt?" Cố Thừa Thừa nhỏ giọng hỏi, nhưng không đưa tay ra nhận.
Bé nghi ngờ bên trong là kẹo bánh.
Còn là loại chưa đếm kỹ không được ăn.
Cố Hi Nguyệt: "Bánh ga tô."
Cố Thừa Thừa nghe vậy, mắt hơi sáng lên, sau đó lập tức đưa tay nhận lấy.
"Có cả kẹo bánh nữa." Thấy bé đã nhận túi, Cố Hi Nguyệt lại nói thêm một câu.
Cố Thừa Thừa: ". . ."
Tức thì ỉu xìu, chậm rãi cầm túi đi đếm kẹo bánh.
Nguyệt Lam nhìn Cố Hi Nguyệt từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện so với lần gặp trước, sắc mặt Cố Hi Nguyệt tốt hơn nhiều, không chỉ có vậy, vẻ băng lãnh và bi quan chán đời trên người cũng giảm bớt đi rất nhiều.
Trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn Cố Hi Nguyệt nói: "Khí sắc tốt lên nhiều, là do phượng miên hương có tác dụng?"
Cố Hi Nguyệt tựa vào sofa, hờ hững đáp, "Có lẽ vậy."
Nguyệt Lam thấy vậy, bĩu môi, nhỏ giọng lầu bầu, "Nhất định là phượng miên hương có tác dụng."
Cố Hi Nguyệt không phản bác, liếc nhìn Nguyệt Lam, hỏi, "Không phải nói có việc gấp sao, chuyện gì vậy?"
Tuy rằng nàng nói với Cố mụ mụ là muốn về thôn Nguyệt Tê, nhưng thực tế, nàng vốn không định quay về thôn Nguyệt Tê, chỉ là định ở Nhạn thành làm chút việc, tiện đường ghé qua Vân trấn Nhất trung nhìn Cố Thừa An một chút, rồi trực tiếp đi vòng tới Sâm thành.
Không ngờ rằng, vừa mới tới Nhạn thành liền nhận được tin của Nguyệt Lam, nói là có việc gấp tìm nàng.
Vậy là quyết định, Vân trấn đến thôn Nguyệt Tê cũng chỉ mất một giờ xe, liền tạm thời sửa kế hoạch, trở về.
"Hay là ngươi đoán thử xem chuyện gì đi?" Nguyệt Lam không nói thẳng với Cố Hi Nguyệt mà lại tỏ vẻ thần bí nhìn nàng.
Việc Cố Hi Nguyệt trở về thôn Nguyệt Tê là để dạy nàng luyện hương, Nguyệt Lam vẫn chưa nói với nàng.
Mục đích là muốn tận mắt nhìn xem phản ứng của Cố Hi Nguyệt khi biết nàng muốn dạy nàng luyện phượng miên hương.
"Không đoán." Cố Hi Nguyệt từ chối rất dứt khoát.
Nguyệt Lam: ". . ."
Thấy Cố Hi Nguyệt thật sự không có ý định đoán, Nguyệt Lam chợt thấy mất hứng, nhỏ giọng lầu bầu một câu, "Sao lại chẳng biết phối hợp gì cả." Sau đó, nhìn Cố Hi Nguyệt tiếp tục nói, "Hay là ngươi đoán thử một chút đi, ngươi không đoán gì cả, ta cũng không biết phải bắt đầu từ đâu."
Cố Hi Nguyệt nghe vậy, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng vẫn phối hợp đoán thử, "Mắc bệnh nặng gì đó, tìm ta về chữa trị cho ngươi?"
Nguyệt Lam: ". . ."
Nguyệt Lam thầm nghiến răng, đưa tay véo tay Cố Hi Nguyệt một cái, tức giận nói, "Đồ quỷ nhỏ, không thể nghĩ tốt cho sư phụ ta một chút à?"
"Không phải chuyện liên quan đến tính mạng thì đều không tính là việc gấp." Cố Hi Nguyệt vẫn lạnh lùng như trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận