Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc

Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc - Chương 459: Lo lắng (length: 4321)

Mấy bộ nguyên bản võ thuật cổ bên trong, võ thuật cổ hệ Mộc cùng thuật khống chế Lục Tinh Vân Sâm có chỗ tương đồng.
Sau đó bị Vân Sâm đoán ra, sau đó Gia cũng không giấu giếm, chỉ dặn bọn họ năm người, đừng nói chuyện này cho người khác.
Lần này đến Hải Thành, Vân Miểu là người đầu tiên biết Gia có thể sẽ gặp mặt Cố tiểu thư, nên tranh thủ làm tài xế trong nhiệm vụ.
Nên biết, tên gia hỏa Vân Sâm kia còn không giành lấy hắn.
Thế là, hắn đến.
Chỉ là không ngờ, vừa mới đến Hải Thành, vậy mà đã thấy Cố tiểu thư trong truyền thuyết.
Chỉ là vị Cố tiểu thư này, có vẻ như nhỏ tuổi hơn so với hắn tưởng tượng.
Vốn cho rằng, là trông có vẻ trẻ, không ngờ... lại nhỏ thật.
Thế mà còn chưa đến tuổi thành niên.
Một cô bé vị thành niên, có thể bù đắp tâm pháp năm hệ?
Nghe Vân Miểu hỏi, Tô Uẩn Linh chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.
Vân Miểu nghe xong, sắc mặt khẽ thay đổi, tâm tình hơi có vẻ phức tạp.
Lúc này, Vân Miểu hơi lo lắng, một cô bé mười bảy tuổi bù đắp tâm pháp, hắn luyện xong, liệu có tẩu hỏa nhập ma hay không.
Nhìn vẻ mặt Vân Miểu, Tô Uẩn Linh cũng đoán được phần nào hắn đang nghĩ gì.
Cảm xúc không có gì thay đổi, tựa vào ghế sau, không chút để ý nói một câu, "Nếu không tin được, ngươi cứ luyện tâm pháp gốc là được."
Vân Miểu "..."
"Khục, cái kia, ta không có ý gì khác, chỉ là, Cố tiểu thư trông thật quá nhỏ."
Nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng không luyện là không thể nào.
Chẳng lẽ không thấy, Vân Hâm và Vân Diễm sau khi tu luyện tâm pháp Cố tiểu thư cho, đã đồng thời đột phá thành võ giả cổ năm giai, mà hắn còn đang ở đỉnh tứ giai loay hoay.
Nếu tâm pháp thật sự có vấn đề, muốn tẩu hỏa nhập ma, thì cũng phải Vân Hâm và Vân Diễm tẩu hỏa nhập ma trước.
Hắn thật ra cũng không quá lo lắng.
Không biết suy nghĩ trong lòng Vân Miểu, Tô Uẩn Linh nói một câu, "Đi Sơ Ảnh Các đi."
Bánh ga tô hứa cho Đường Diệc Sâm bị hắn đưa cho bọn trẻ con rồi, nên phải đi làm lại một phần.
Nếu không, Đường Diệc Sâm nhất định muốn liều mạng với hắn.
"Được thôi ~"
Vân Miểu đáp, khởi động xe.
** Trong phòng học lớp 8, hai chỗ trống.
Một chỗ ở giữa lớp, vị trí sau lưng Hạ Vi Vi, đó là của Hồ Thi Vũ.
Một chỗ hàng cuối, bên cạnh Kiều Thanh Thư, là vị trí của Cố Chi Tê.
Ngoài hành lang lớp 8, Mạc lão sư lần thứ n đi ra hành lang, thấy chỗ của Cố Chi Tê vẫn không có ai, thở dài nhẹ một hơi, lại cúi đầu gọi điện.
Trong phòng học.
Từ trước đến nay chỉ biết cắm đầu vào sách vở Kiều Thanh Thư, cứ hai phút lại ngó ra cửa sổ một lần, đáy mắt vương mấy phần lo lắng.
Cả một buổi sáng, có chút tâm thần không tập trung.
Cảm giác này, đã rất lâu không có.
Lần cuối xuất hiện cảm giác này, là hai năm trước.
Nghĩ ngợi, Kiều Thanh Thư nghiêng đầu, liếc nhìn vị trí của Cố Chi Tê.
Chẳng lẽ, lại có chuyện xảy ra?
Ý nghĩ vừa lóe lên, liền có chút ngồi không yên.
Không chỉ có Kiều Thanh Thư có chút không tập trung, một bên khác, Lục Tinh Triết xưa nay hễ lên lớp là ngủ, hôm nay lại không ngủ được chút nào.
Vẫn luôn chống cằm, hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm cửa sổ dựa hành lang, tựa như muốn nhìn thủng cửa sổ ra.
Mắt thấy, hai tiết sắp hết, Cố Chi Tê vẫn chưa đến, cũng không trả lời tin nhắn của hắn.
Hai đầu lông mày Lục Tinh Triết nhíu lại một tia bực bội.
Cúi đầu, lại lần nữa lấy điện thoại ra, gửi tin cho Cố Chi Tê, nhưng tin nhắn gửi đi, vẫn không thấy hồi âm.
Lục Tinh Triết có chút không ngồi yên, trong lòng càng thêm sốt ruột, nôn nóng.
"Đinh linh linh..."
Tiếng chuông tan học vang lên, thầy giáo vừa nói "tan học", trong lớp đã có hai người đứng dậy.
Giống như một trận gió lao ra khỏi lớp, đến cả chủ nhiệm lớp cũng không nhìn rõ hai người kia là ai.
Thầy giáo: ? ? ?
Không nghe nói lớp 8 có học sinh thể dục a.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận