Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc

Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc - Chương 692: Đi Giang thành? (length: 4075)

Nguyệt Lam thấy nàng trạng thái khá hơn, lúc này mới yên tâm để nàng trở về Cố gia ở.
Không bao lâu, phượng miên hương liền xuất hiện, đối với chứng mất ngủ của Cố Hi Nguyệt rất hữu hiệu.
Nguyệt Lam vốn dĩ cho rằng, tiểu đồ nhi của nàng đến đây liền có thể cùng chứng mất ngủ nói tạm biệt.
Không ngờ, từ hai năm trước bắt đầu, chứng mất ngủ của nàng lại bắt đầu trở nên nghiêm trọng.
Ngoài phượng miên hương, hương gì cũng vô dụng.
Nhưng mà, phượng miên hương sau khi bán ra mấy lần, liền không còn xuất hiện nữa, tìm thế nào cũng không ra.
Mà chứng mất ngủ của Cố Hi Nguyệt cũng ngày một nghiêm trọng.
Bất quá cũng may, không giống năm năm trước kia, ít nhất, sẽ không lại xuất hiện tình huống tự sát.
Nguyệt Lam một lòng muốn nghiên cứu luyện chế phượng miên hương, một nguyên nhân là do nàng theo đuổi hương đạo, một nguyên nhân khác chính là do chứng mất ngủ của tiểu đồ nhi nàng.
Phượng miên hương tuy không cách nào chữa trị chứng mất ngủ của nàng, nhưng có thể khiến nàng ngủ ngon giấc.
Trước mắt, nàng cuối cùng đã biết luyện chế phượng miên hương, tiểu đồ nhi không cần lo lắng ngủ không ngon giấc nữa.
Nàng không ngại mỗi lần đều giúp Cố Hi Nguyệt luyện hương, nhưng mà, cuối cùng cũng không phải là kế lâu dài.
Cố Hi Nguyệt cũng là luyện hương sư, nàng trực tiếp dạy cho nàng chẳng phải càng bớt việc hơn sao.
Như vậy, dù hai người không thể lúc nào cũng gặp mặt, hoặc giả, có một ngày, nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn không còn trên đời, tiểu đồ nhi của nàng cũng có thể tự mình luyện hương.
Nghe lời Nguyệt Lam nói, Đường Vân trầm mặc mấy giây, mở miệng, "Nếu thời gian không đủ, cũng không vội, ta và Thừa Thừa đi trước, ngươi..."
"Không được!" Lời Đường Vân còn chưa dứt, đã bị cắt ngang, "Ngươi mơ tưởng một mình..." Nghĩ đến còn có một Cố Thừa Thừa, lập tức sửa miệng, "Mơ tưởng bỏ lại ta, tự mình mang Thừa Thừa đi."
Đường Vân: "Không có muốn bỏ lại ngươi, ý ta là..."
"Nguyệt Nguyệt thiên phú rất cao, một buổi tối chắc chắn học được, tối nay dạy nàng luyện hương, ngày mai, ngày kia thu dọn đồ đạc hoàn toàn kịp." Không đợi Đường Vân nói xong, Nguyệt Lam lại lần nữa cắt ngang, sau đó nhanh chóng sắp xếp mọi việc ổn thỏa.
Đường Vân thấy vậy, đáy mắt thoáng qua một chút bất đắc dĩ, nhẫn nại tính tình giải thích một câu, "Ta tạm thời sẽ không cùng Vân Cẩm đối đầu trực tiếp, sẽ không gặp phải nguy hiểm, ngươi không phải đi theo ta sao?"
Nguyệt Lam nghe vậy, lại là nhếch mép, "Cho dù không đối đầu với người Vân gia, ai biết có thể gặp phải người khó chơi khác hay không."
"Nội thương của ta đã khỏi, cho dù gặp phải người khó chơi..."
"Thôi được rồi, cứ quyết định như vậy đi, ngươi đi đâu vậy, ta liền đi đó, vạn nhất thật sự xảy ra chuyện, ngươi không vì mình cân nhắc, cũng phải vì Thừa Thừa cân nhắc đi, có thêm ta một người, Thừa Thừa sẽ càng an toàn hơn." Nguyệt Lam không cho Đường Vân cơ hội nói hết câu, ôm lấy cánh tay Đường Vân, trực tiếp làm hỏng ý định của Đường Vân.
Đường Vân nghe xong, quả nhiên không nói thêm gì.
Nếu là một mình nàng thì xác thực không có gì, nhưng là mang theo Thừa Thừa, nếu xảy ra chuyện...
Thấy Đường Vân quả nhiên không kiên trì nữa, Nguyệt Lam lập tức tiếp tục nói, "Nếu muốn rời đi, ngươi tính đi đâu?"
Đường Vân nghe, hơi cụp mắt xuống mở miệng nói: "Trước đến Giang thành."
"Giang thành?" Đáy mắt Nguyệt Lam hiện lên một tia kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Đường Vân sẽ chọn đi Giang thành, "Sao lại đột nhiên muốn đi Giang thành?"
Đường Vân nghe, khóe miệng hơi cong lên, trên khuôn mặt thanh lãnh phác ra một nụ cười đầy ẩn ý, "Ở đó có thứ ta muốn."
Nguyệt Lam: ?
Muốn cái gì?
Cuối cùng, Nguyệt Lam cũng không hỏi ra được từ miệng Đường Vân về thứ mà nàng muốn là cái gì, chỉ đành hỏi vấn đề khác, "Nghe ý ngươi, tính chỉ mang Thừa Thừa đi, vậy Cố Thừa An..."
Nguyệt Lam không nói hết câu, nhưng Đường Vân nghe hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận