Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc

Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc - Chương 156: Tay phải có phải hay không nhận qua tổn thương (length: 3975)

Mang trong lòng nghi hoặc, Đường Vân mở khăn tay ra.
Vừa nhìn, bên trong là hai viên thuốc tròn trịa.
Đường Vân liếc mắt một cái liền nhận ra, đây chính là thuốc mà ban ngày Cố Chi Tê luyện ở hậu viện.
Chỉ là, dùng khăn giấy gói lại, có phải hơi qua loa không?
"Tối nay một viên, sáng mai một viên, ngày mai sẽ khỏi hẳn."
Nội thương của Đường Vân tuy kéo dài năm năm, nhưng so với nội thương của Vân Diễm, rõ ràng là nhẹ hơn nhiều.
Vốn dĩ, để chữa khỏi tổn thương của Đường Vân, không cần dùng đến thuốc trân quý như vậy, nhưng thuốc quý có chỗ tốt của thuốc quý, đó là khỏi rất nhanh.
Cố Chi Tê nói giọng tản mạn, vẻ mặt cũng lười biếng, nhìn thế nào cũng không đáng tin cậy.
Nghe Cố Chi Tê nói vậy, Đường Vân có chút ngơ ngác, "Ngày... Ngày mai liền có thể khỏi sao?"
Mặc dù, khi Cố Chi Tê đưa thuốc cho Vân Diễm, Đường Vân đã đoán được thuốc này không đơn giản, nhưng không ngờ, lại là đan dược trị nội thương.
Hơn nữa, nghe ý tứ thì loại thuốc này có thể chữa khỏi nội thương kéo dài năm năm của nàng trong vòng chưa đầy một ngày, chắc hẳn dược hiệu rất mạnh.
Nếu không phải nàng đã mang nội thương này, đi cầu vô số danh y rồi, có lẽ nàng còn cho rằng đây là vết thương nhỏ thông thường.
Chưa đến hai mươi tư tiếng, mà chữa bệnh như chạy như thế, ngay cả cảm cúm cũng không nhanh đến vậy.
"Ừm." Cố Chi Tê nhẹ gật đầu, rồi liếc tay Đường Vân một cái, "Tay phải của ngươi, có phải cũng bị thương rồi không?"
Đã chữa trị cho nàng, chắc chắn là cả tổn thương ở tay luôn.
Đường Vân nghe vậy, lại sửng sốt, "Ngươi... Chuyện này ngươi cũng biết?"
Trong giây lát đó, Đường Vân có cảm giác chết lặng.
Hình như trước mặt cô thiếu nữ này, chẳng có bí mật nào có thể giấu được.
"Lần trước thấy ngươi thêu bằng tay trái." Cố Chi Tê khẽ cụp mắt xuống, thản nhiên nói.
Thường ngày, Đường Vân làm việc nặng đều dùng tay phải, chỉ khi thêu thùa may vá thì mới dùng tay trái.
Đường Vân nghe Cố Chi Tê nói, ngoài cảm thán ra, không biết phải phản ứng sao nữa.
"Cho nên, ngươi muốn chữa không?" Cố Chi Tê nhìn Đường Vân, hỏi một câu.
"Có... Có thể sao?" So với việc chữa nội thương, việc chữa lành tổn thương tay phải cũng khiến Đường Vân kích động không kém.
Cả Vân gia, chỉ có nàng và Vân Cẩm có thể tái hiện đồ vật trên bản vẽ.
Bản vẽ đó, là do phụ thân liều chết bảo vệ.
Nàng không thể đưa bản đồ giấy cho Vân Cẩm, nhưng vì tay phải bị thương nên chính nàng cũng không thể tái hiện.
Vốn nghĩ rằng, đời này, những thứ trên bản vẽ sẽ không thể tái hiện lại nữa, nhưng hiện tại, dường như đã có chuyển biến.
Cố Chi Tê không nói gì nữa, chỉ lấy trong túi ra một bao kim châm, "Đường Di, ngồi xuống."
Đường Vân nghe vậy, vô thức nghe theo lời Cố Chi Tê, hoảng hốt ngồi xuống.
Cố Chi Tê khẽ cụp mắt xuống, nghiêm túc châm cứu cho Đường Vân.
** Hai tiếng sau, Cố Chi Tê thu châm.
Sau khi thu châm, Cố Chi Tê không lập tức rời đi mà nhìn Đường Vân, đôi mắt lười biếng mệt mỏi ánh lên vài phần nghiêm túc, "Đường Di, việc ta chữa thương và chữa tay cho ngươi, hy vọng ngươi đừng nói cho bất kỳ ai."
Đường Vân nghe vậy, ngẩn người một chút, có chút bất ngờ vì Cố Chi Tê lại nói như vậy.
Nàng nhanh chóng hoàn hồn, vẻ mặt hết sức nghiêm túc nói với Cố Chi Tê: "Ngươi yên tâm, chuyện này, sẽ không có người thứ ba biết."
Cố Chi Tê nghe vậy, khẽ gật đầu với Đường Vân rồi rời đi.
Đường Vân đứng dậy, tiễn Cố Chi Tê ra cửa, rồi vội vàng quay về mép giường, tìm kim khâu, sốt ruột bắt đầu thêu thùa.
Đêm đó, Đường Vân thêu đến ba giờ sáng.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận