Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc

Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc - Chương 608: Không nghĩ để ý tới liền không cần phản ứng (length: 3775)

Thấy vẻ mặt Cố Chi Tê không khác gì ngày thường, Tô Uẩn Linh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật, đến giờ, hắn cũng không biết chính mình đang lo lắng cái gì.
Rõ ràng biết, với tính tình của tiểu hài nhi này, nhất định là sẽ không nuốt giận vào bụng, cũng sẽ không thiệt thòi, vậy mà vẫn không nhịn được lo lắng nàng sẽ bị kiếm chuyện.
Chuyện này thực sự không bình thường.
"Tiểu tiên nữ, lại gặp mặt!" Còn chưa đợi Tô Uẩn Linh mở miệng, Tô Lạc đã nhanh nhảu lên tiếng trước, vẫy tay chào Cố Chi Tê.
Cố Chi Tê nhẹ nhàng gật đầu đáp lại Tô Lạc.
"Ở có quen không?" Không đợi Tô Lạc nói thêm, Tô Uẩn Linh liền hỏi Cố Chi Tê một câu.
Cố Chi Tê gật đầu, "Ừm."
Ánh mắt Tô Uẩn Linh dừng trên người Cố Chi Tê, chỉ là nhìn như vậy thôi mà đã trực tiếp phân tâm, nhất thời, lại quên cả những gì mình định nói sau đó.
Thấy Tô Uẩn Linh cứ nhìn mình mà không lên tiếng, Cố Chi Tê đáy mắt ánh lên vẻ nghi hoặc, nhìn Tô Uẩn Linh lên tiếng, hỏi: "Còn chuyện gì sao?"
Tô Uẩn Linh hoàn hồn, không chút dấu vết dời mắt đi, khẽ giọng hỏi một câu, "Còn sớm, muốn ra ngoài dạo chơi không?"
Cố Chi Tê lắc đầu, "Còn có việc phải làm."
Còn có rất nhiều tâm pháp chưa bù đắp đây.
Tô Uẩn Linh nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu, "Vậy ngươi cứ bận, đến giờ cơm tối ta sẽ gọi ngươi."
Cố Chi Tê gật đầu.
"Nếu có ai đến tìm ngươi, không muốn để ý tới thì không cần phản ứng." Tô Uẩn Linh lại nhìn Cố Chi Tê, bỗng nhiên dặn dò như vậy một câu.
Cố Chi Tê nghe xong, hơi im lặng, nhìn chằm chằm Tô Uẩn Linh, nhìn mấy giây.
Bất quá, Tô Uẩn Linh lại vẫn không đối diện với nàng, chỉ hơi rũ mắt xuống nói thêm một câu, "Nếu có ai gây sự với ngươi, có thể nói thẳng cho ta biết."
Cố Chi Tê nghe vậy, khẽ cau mày, đáp lời, "Được."
Giọng điệu nên nhu thuận nhưng lại có vài phần qua loa.
Lời Tô Uẩn Linh vừa nói xong, nụ cười trên khóe miệng Tô Diệu Ý đứng bên cạnh có chút cứng lại, sau đó giận dỗi lên tiếng, "Tam ca, lời này của huynh nói vậy, Tiểu Tê là huynh đưa đến đây, ai dám kiếm chuyện với nàng chứ."
Tô Uẩn Linh trực tiếp phớt lờ Tô Diệu Ý, nói với Cố Chi Tê một câu, "Đi làm việc đi."
Nói xong, lại liếc Cố Chi Tê một cái rồi mới quay người rời đi.
Đường Diệc Sâm vẫy tay với Cố Chi Tê, "Cố Tiểu Tê, đi thôi."
"Tiểu tiên nữ, bọn ta đi trước, tối gặp." Tô Lạc cũng vẫy tay với Cố Chi Tê.
Tô Diệu Ý thấy vậy, lập tức cất bước đuổi theo.
Cố Chi Tê đứng ở một bên cửa, nhìn mấy người đến thì vội vã, đi cũng vội vàng, đáy mắt xẹt qua một tia nghi hoặc, ít nhiều cảm thấy có chút kỳ quái.
Im lặng mấy giây, nàng đóng cửa lại.
"Tam ca, lần này trở về, các huynh muốn ở lại mấy ngày vậy?" Tô Diệu Ý bước nhanh, đuổi kịp Tô Uẩn Linh, đi theo bên cạnh hắn hỏi.
Tô Uẩn Linh đang cúi đầu nhắn tin, không để ý đến nàng.
Tô Diệu Ý thấy vậy, một chút cũng không xấu hổ, tiếp tục đuổi theo Tô Uẩn Linh hỏi han, "Tam ca, Tiểu Tê làm nghề gì?" Nghĩ đến dáng vẻ Cố Chi Tê, lại nghĩ tới Tô Lạc cũng quen Cố Chi Tê, Tô Diệu Ý tiếp tục hỏi, "Cũng là người trong giới giải trí sao? Có cùng huynh chung đoàn làm phim không? Ta nghe nói, nữ ba Thần Vọng là người mới, có phải là nàng không?"
Tô Uẩn Linh nhắn xong tin, dừng bước chân, mắt liếc, nhàn nhạt nhìn Tô Diệu Ý.
Thấy Tô Uẩn Linh dừng bước, còn nhìn mình, sắc mặt Tô Diệu Ý ửng đỏ, "Tam ca, ta..."
"Ta đã từng nói với ngươi, đừng có bước chân vào tây khu nữa không?" Ánh mắt Tô Uẩn Linh hơi lạnh đi, vẻ mặt lười nhác nhìn Tô Diệu Ý.
Tô Diệu Ý nghe vậy, thân hình hơi cứng lại.
Đối diện với ánh mắt lơ đãng lạnh lùng của Tô Uẩn Linh, Tô Diệu Ý chột dạ mà cúi thấp đầu.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận