Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc

Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc - Chương 1231: Nguyên nhân (length: 4025)

Đường Diệc Sâm vừa nói, liền làm nữ nhân nghẹn lời, cũng không để ý đến cách Đường Diệc Sâm gọi Cố Chi Tê.
Bất quá, cũng vì lời nói của Đường Diệc Sâm, làm nữ nhân cuối cùng nghĩ đến sự tồn tại của hắn và Phó Tây Duyên.
Nàng suýt chút nữa quên, Phó Tây Duyên cũng ở đây.
Cũng là do khí thế của Vân Y quá mạnh, quá đáng sợ, vì quá mức sợ hãi, khiến nàng nhất thời quên mất Phó Tây Duyên cũng đến.
Nghĩ đến đây, nữ nhân lập tức ngước mắt nhìn Phó Tây Duyên, không kiêu ngạo không tự ti nói: "Bắt Cố Hi Nguyệt vào ngục tối là để phối hợp điều tra, dùng hình là vì nàng không chịu phối hợp, từ đầu đến cuối, ta đều làm đúng trách nhiệm của một đệ tử Chấp Pháp đường, không làm gì sai quy tắc cả."
"Ta biết trong lòng gia ngươi có Cố Hi Nguyệt, ngươi muốn thiên vị nàng, nhưng gia đã dạy chúng ta, vào Chấp Pháp đường, phải làm theo quy tắc, không được có bất cứ sự thiên vị nào."
"Bây giờ, ta làm được, còn gia thì sao?"
Nữ nhân dõng dạc nói một tràng, càng về sau càng hăng hái, cái lưng cúi xuống ban đầu giờ lại thẳng lên, cả giọng điệu cũng mang theo vài phần chất vấn.
Nhưng, lời nàng nói làm Phó Tây Duyên nhíu mày, còn Đường Diệc Sâm thì đầy vẻ nghi hoặc.
Những lời dõng dạc của nữ nhân, Đường Diệc Sâm chẳng nghe lọt tai, trong đầu chỉ toàn là Cố Hi Nguyệt?
Chẳng phải đang nói về Cố Tiểu Tê sao?
Sao lại lôi đến Cố Hi Nguyệt rồi?
Cho nên, khi nữ nhân vừa nói xong, Đường Diệc Sâm liền mở miệng, "Cái gì Cố Hi Nguyệt? Chuyện này...còn liên quan đến Cố Hi Nguyệt?"
Câu hỏi của Đường Diệc Sâm vừa thốt ra, làm đôi mắt của Vân Y đứng bên cạnh hơi tối lại.
Hai giây sau, khẽ cười một tiếng, nhìn nữ nhân mở miệng, "Ngươi thật làm được không thiên vị sao?"
"Ta thấy, không chắc đâu."
Lời Vân Y vừa dứt, nữ nhân liền quay đầu nhìn nàng, tận sâu trong đáy mắt có sự sợ hãi và cả hận ý, "Đây là chuyện nội bộ của Chấp Pháp đường, ta là người của gia, hiện giờ, gia đang ở đây, Vân Y tiểu thư có lẽ nên để gia xử lý."
Vân Y nghe xong, ánh mắt lười nhác quét nhìn nữ nhân một cái.
Nữ nhân đối diện với ánh mắt Vân Y, vô thức rụt mình một chút.
Vân Y thấy vậy, nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó như không có chuyện gì liếc nhìn Phó Tây Duyên, "Lão Phó, nàng nói ta xen vào việc người khác đấy, ngươi nói chuyện này phải làm thế nào đây."
Phó Tây Duyên nghe xong, ánh mắt khẽ dừng lại.
Bước lên một bước, hơi rũ mắt, ánh mắt lạnh như băng nhìn nữ nhân, "Ngươi bắt nàng vào ngục tối, là vì nàng tên Cố Hi Nguyệt, đúng không?"
Nữ nhân nghe vậy, bình tĩnh trả lời, không kiêu ngạo không tự ti: "Không phải, ta giam nàng, chỉ để nàng phối hợp điều tra."
Nữ nhân nhất quyết không thừa nhận việc nàng bắt Cố Chi Tê là vì Phó Hồng gọi nàng là Cố tiểu thư.
Người được Phó Hồng gọi Cố tiểu thư chỉ có một, đó là Cố Hi Nguyệt, người trong lời đồn được Phó Tây Duyên đối đãi khác biệt.
Mặt Phó Tây Duyên lạnh tanh, trừ với người thân bạn bè, đối với người khác hắn luôn tỏ ra lạnh lùng vô tình.
Nhưng nàng nghe người khác nói, hắn đối với Cố Hi Nguyệt không giống vậy.
Cố Hi Nguyệt là tiểu đồ đệ của Mạnh Thiên Sơn, minh chủ tiền nhiệm của Huyền Minh.
Mạnh Thiên Sơn và bà của Phó Tây Duyên là anh em ruột, cho nên, Phó Tây Duyên phải gọi Mạnh Thiên Sơn một tiếng cữu gia, vì mối quan hệ này, Cố Hi Nguyệt tính ra là biểu sư cô của Phó Tây Duyên.
Hai năm trước, theo lời nhờ vả khi còn sống của Mạnh Thiên Sơn, Phó Tây Duyên từng mang Cố Hi Nguyệt đến cổ võ giới, Cố Hi Nguyệt ở Phó gia một thời gian khá dài.
Chỉ có điều, lúc đó nàng đi làm nhiệm vụ, không có ở cổ võ giới, nên không có cơ hội gặp Cố Hi Nguyệt.
Đến khi trở về, Cố Hi Nguyệt đã rời cổ võ giới, nhưng Phó gia khắp nơi đều là lời đồn về Cố Hi Nguyệt.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận