Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc

Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc - Chương 351: Ngươi lại không biết làm cơm (length: 3981)

Nghĩ đến đây, trong lòng Đường Vân liền dâng lên một tia buồn bã.
Rõ ràng, mới ở chung chưa đến nửa tháng mà thôi, sao lại sinh ra một tia không nỡ vậy.
Trong lòng có chút buồn bã, mặt bên trên lễ phép mà đối với Cố Mộng Dương khẽ gật đầu một cái.
"Mua chút đồ, là cho hai đứa trẻ ở nhà, còn xin đừng ghét bỏ." Cố Mộng Dương nói, đi đến trước mặt Đường Vân, đưa đồ vật đang cầm cho Đường Vân.
Trước khi tới thôn Nguyệt Tê, Cố Mộng Dương đã cố ý tìm hiểu qua, ở thôn Nguyệt Tê, tiểu nha đầu có hai người em trai ruột.
Một người mười lăm tuổi, gọi Cố Thừa An, cùng tiểu nha đầu là anh em ruột cùng cha cùng mẹ.
Một người bốn tuổi hơn, gọi Cố Thừa Thừa, là em trai cùng cha khác mẹ.
Đường Vân nhìn đồ vật Cố Mộng Dương đang cầm, lập tức mở miệng nói: "Này... Tới thì tới, mua gì đồ làm gì."
"Những ngày này, Tê Tê đã gây thêm phiền phức cho mọi người, đây chỉ là chút lòng thành."
"Sao lại nói vậy? Tiểu Tê không có gây thêm phiền phức cho chúng ta, ngược lại là chúng ta gây thêm phiền phức cho nàng." Nhắc đến phiền phức, Đường Vân liền nhớ lại việc Cố Chi Tê vừa giúp nàng giải quyết những kẻ đến giết nàng, vừa giúp nàng chữa trị nội thương và vết thương ở tay.
Như vậy tính ra, đúng là nàng đã làm phiền Cố Chi Tê nhiều hơn.
Cố Mộng Dương nghe Đường Vân nói, có chút kinh ngạc.
Sao lại thành gây thêm phiền phức cho tiểu nha đầu?
Đồ vật đã mua rồi, Đường Vân cũng không thể cứ không nhận làm Cố Mộng Dương phải cầm, khách khí một hồi liền nhận lấy, sau đó gọi Cố Chi Tê và Cố Mộng Dương vào nhà ngồi, "Mau vào phòng ngồi đi, giờ đã giữa trưa rồi, chắc vẫn chưa ăn cơm trưa đâu, ta nấu cơm cho."
Cố Mộng Dương đang muốn cự tuyệt, liền thấy Cố Chi Tê lên tiếng trước, "Cảm ơn Đường di."
Đường di nghe Cố Chi Tê nói vậy, liền biết nàng đói rồi, đối Cố Chi Tê ôn hòa cười một chút, sau đó vào phòng bếp nấu cơm.
Nghe giọng nói có vẻ nũng nịu của tiểu nha đầu, Cố Mộng Dương nhướn mày, nghiêng đầu liếc nhìn Cố Chi Tê.
Có chút bất mãn nhìn Cố Chi Tê thấp giọng nói một câu, "Cũng không thấy ngươi ngoan ngoãn gọi ta một tiếng nhị ca."
Giọng có vẻ chua.
Cố Chi Tê nâng mí mắt, nhìn hắn một cái, "Ngươi lại có biết nấu cơm đâu."
Đến thế giới này cũng nhanh nửa tháng rồi, Cố Chi Tê cũng đã nếm không ít món ngon của thế giới này, trừ đồ ăn của Sơ Ảnh các, thì đồ ăn do Đường Vân làm là ngon nhất.
Ai có thể cự tuyệt được cơm do Đường di tay nghề siêu tốt nấu chứ?
Dù sao thì nàng không thể cự tuyệt được.
Cố Mộng Dương "..."
Tình cảm, là nhìn trúng tay nghề của người ta?
** Ăn cơm xong, Cố Chi Tê liền lên lầu thu dọn đồ đạc.
Vốn định là xách mười mấy chậu hoa là đi, nhưng mà, chiếm phòng của người ta mãi cũng không hay, vì thế, liền đóng gói hết đồ đạc trong phòng lại.
Nàng không có mấy đồ, nhưng trước đó Cố Hoài Cẩn đã gửi không ít đồ qua, Cố Chi Tê tốn không ít thời gian thu dọn.
Cố Mộng Dương nhìn nàng bao lớn bao nhỏ, hơi lúng túng một chút.
Cái này...
Một chiếc xe có khi nào chở không hết không?
"Cái này của ngươi chắc phải gọi thêm một chiếc xe nữa rồi." Cố Mộng Dương vừa nói, vừa lấy điện thoại trong túi ra gọi điện.
Chỉ là điện thoại còn chưa kịp gọi, đã nghe Cố Chi Tê lên tiếng, "Không cần."
Cố Mộng Dương nghe vậy, tay đang gọi điện thoại khựng lại, ngước mắt nhìn Cố Chi Tê, đáy mắt ánh lên một tia dò hỏi.
Cố Chi Tê cũng không nói gì thêm, mà là không nhanh không chậm đóng gói cái bao cuối cùng lại, nhẹ nhàng chạm vào gói đồ bằng sợi dây trên tay, nhẩm trong miệng một chữ "thu".
Sau đó, gói đồ biến mất.
Cố Mộng Dương: ?!
Nhìn gói đồ đột nhiên biến mất, Cố Mộng Dương tháo kính ra xoa mắt, nhất thời hoài nghi mình bị hoa mắt.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận