Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc

Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc - Chương 540: Đế đô Vân gia (length: 4119)

"Đi đường xa, dùng phi hành thuật thì tốn không ít sức lực, hay là ngồi máy bay trực thăng đi." Tô Uẩn Linh nói, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bắt đầu nhắn tin.
Cố Chi Tê ". . ."
Người nghèo khó không dám mở miệng nói.
Tô Uẩn Linh vừa nhắn tin, vừa ngước mắt nhìn Cố Chi Tê nói, "Đừng quên, ca ca cùng ngươi tới là tới đứng ngoài quan sát ngươi phá án, cho nên lúc xuất phát nhớ mang theo ta."
Cố Chi Tê: ". . . Ngươi tới Sâm Thành, chỉ là để đứng ngoài quan sát?"
Tô Uẩn Linh cong mày cười, nhìn Cố Chi Tê nói: "Đến du ngoạn, cho nên có thể đi với ngươi bất kỳ chỗ nào."
Vốn dĩ vì lần hành động của Angel này, hắn đã bận rộn một thời gian rất dài, cho nên hắn đã hoàn thành xong các phần diễn gần đây, cũng không nhận thêm thông báo nào khác.
Không ngờ, chuyện của Angel lại được giải quyết dễ như trở bàn tay, ngược lại khiến hắn dư ra một khoảng thời gian rảnh rỗi rất dài.
Còn về lý do tại sao khi nghe tiểu hài tử nhắc đến Sâm Thành thì liền nảy ra ý định tới Sâm Thành, hắn tạm thời vẫn chưa hiểu rõ.
Nghe Tô Uẩn Linh nói vậy, lông mày và lông mi của Cố Chi Tê khẽ run.
Cậu khẽ cụp mắt, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, sau đó nói với Tô Uẩn Linh: "Ngày mai xuất phát, trước khi đi ta sẽ gọi cho ngươi."
Tô Uẩn Linh nghe xong, khóe miệng hơi cong lên, "Được, vậy đi nghỉ ngơi đi, đến giờ cơm ta gọi ngươi."
Cố Chi Tê lên tiếng, đóng cửa phòng lại.
** Vân gia ở Đế đô.
Người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy ngồi trên ghế sofa, ôm một chú chó trắng trong lòng, người phụ nữ vuốt ve chú chó, ánh mắt nhìn vào tivi trong phòng khách, nhưng lại không có tiêu điểm.
"Gia chủ Vân Siêu đã về." Ngoài cửa đại sảnh vang lên một giọng nói.
Người phụ nữ nghe vậy, đáy mắt liền tập trung lại, quay đầu nhìn về phía cửa.
Vân Siêu sắc mặt không được tốt lắm, run rẩy bước vào, đứng vững bên cạnh ghế sofa, "Gia chủ."
Người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa, chính là đương kim gia chủ Vân gia ở Đế đô - Vân Cẩm.
"Thế nào rồi? Lấy được bản vẽ chưa?" Vân Cẩm ngước mắt nhìn Vân Siêu, giọng nói rất chậm rãi, mang theo cảm giác áp bức mạnh mẽ.
Vân Siêu nơm nớp lo sợ đứng đó, không dám đối diện với Vân Cẩm, "Thuộc hạ làm việc không tốt, bản vẽ không... không lấy được, xin gia chủ..."
"Đồ phế vật!" Vân Siêu còn chưa nói hết, người phụ nữ đã cầm gạt tàn thuốc trên bàn trà ném về phía Vân Siêu.
"Đoàng —— "
Vân Siêu không dám tránh cũng không dám né, cứ đứng như vậy, để mặc cho gạt tàn thuốc đập vào trán.
Gạt tàn thuốc đập thẳng vào trán Vân Siêu, sau đó "ầm" một tiếng rơi xuống đất.
Vân Siêu bị đập lảo đảo hai bước, ổn định lại thân hình, cũng không để ý tới vết máu chảy ra trên trán, cúi đầu, giọng nói có vẻ đau khổ tiếp tục mở miệng: "Là Trường Doanh quân nhúng tay."
Vân Cẩm nghe vậy, tay siết chặt lại, chú chó trong lòng bị nàng lặc đến nỗi nhảy thẳng xuống đất.
Vân Cẩm không rảnh để ý tới con chó kia, chỉ là ánh mắt âm trầm nhìn Vân Siêu, "Ngươi nói gì?"
"Người của Trường Doanh quân nhúng tay vào, bọn họ không chỉ giam giữ người của ta, còn sai ta nhắn lại, nói sau này không được động vào Diệp Lý Lý nữa, nếu không... nếu không..." Phía sau, Vân Siêu ấp úng một hồi, không dám nói ra.
"Nếu không thì sao?" Vân Cẩm đứng dậy khỏi ghế sofa, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vân Siêu.
Dưới ánh mắt âm lãnh của Vân Cẩm, dù Vân Siêu không nhìn nàng, cũng cảm thấy từng tia lạnh lẽo.
Vân Siêu run nhẹ người, nhanh chóng nói hết lời: "Nếu không, nếu không sẽ đổi gia chủ Vân gia."
Lời của Vân Siêu vừa dứt, sắc mặt Vân Cẩm đột nhiên biến đổi, trở nên âm trầm đáng sợ, đôi mắt hơi cụp xuống, đáy mắt một mảnh âm tàn, "Lại là bọn chúng, Trường, Doanh, quân."
Ba chữ Trường Doanh quân được nàng nghiến răng nghiến lợi thốt ra.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận