Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc

Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc - Chương 1159: Vân phu nhân: Sợ ngươi về sau chỉ có thể ăn cơm mềm (length: 4250)

Rất sợ bỗng nhiên làm ngã chậu hoa, Vân phu nhân thật cẩn thận đem hoa đặt lên bàn, "Lăng phó minh chủ à, ngươi... Ngươi không nhận nhầm chứ? Hoa này nó thật sự là thanh dịch u lan?"
Lăng Vũ Toàn khẳng định nói: "Không thể nhận nhầm."
Vân phu nhân: "..."
Vì lời nói của Lăng Vũ Toàn, Vân phu nhân hoảng hốt một hồi lâu.
Đến khi hoàn hồn lại, Vân phu nhân dẫn Lăng Vũ Toàn đi một chuyến phòng hoa của mình, "Kia, Lăng phó minh chủ à, Tiểu Tê nha đầu kia còn tặng ta không ít hoa, ta cũng không nhận ra, ngươi có thể giúp ta nhận xem được không?"
Lăng Vũ Toàn: ?
Vì tò mò, Lăng Vũ Toàn cùng Vân phu nhân cùng nhau đến phòng hoa.
Vào trong rồi, hai người ở bên trong đợi khá lâu, khi ra thì sắc mặt cả hai đều hoảng hốt.
Lăng Vũ Toàn trước nay không phải người hay ghen tị, nhưng có khoảnh khắc ấy, nàng có chút ghen tị với Vân phu nhân.
Hai mươi mấy chậu hoa, một chậu đã đáng giá hàng chục ngàn, có mấy chậu, thậm chí có tiền cũng không mua được.
Nhưng Vân phu nhân có được, không tốn một xu, nàng đã có được!
Trong khoảnh khắc đó, Lăng Vũ Toàn thậm chí có ý nghĩ muốn xử lý Vân phu nhân, rồi dọn sạch sẽ phòng hoa của bà.
Ra khỏi phòng hoa, Lăng Vũ Toàn và Vân phu nhân ngồi ở phòng khách uống trà, cả hai đều có chút thất thần, hết chén này đến chén khác.
Giữa trưa mười hai giờ, Tô Uẩn Linh từ trên lầu đi xuống, thấy hai người thì chào, "Cậu mợ, Lăng phó minh chủ cũng ở đây?"
Vân phu nhân và Lăng phó minh chủ mỗi người ôm một chén trà, nghe thấy tiếng Tô Uẩn Linh, cùng nhau quay đầu, có chút bất an gật đầu với Tô Uẩn Linh, rồi tiếp tục uống trà.
Tô Uẩn Linh nhìn phản ứng đồng bộ của cả hai, đáy mắt thoáng qua một tia nghi hoặc, bước tới ngồi xuống cạnh Vân phu nhân, hỏi một câu: "Cậu mợ, có chuyện gì sao?"
Vân phu nhân nghe vậy, nghiêng đầu nhìn Tô Uẩn Linh một cái.
Nhìn chằm chằm Tô Uẩn Linh mấy giây, giật giật môi, cuối cùng, vẫn không nói gì, chỉ quay đầu, vẻ mặt tâm sự nặng nề, nhấp một ngụm trà.
Tô Uẩn Linh: ?
Vân phu nhân nhấp xong trà, lại quay đầu nhìn Tô Uẩn Linh, mở miệng: "A Uẩn à."
Tô Uẩn Linh không nói gì, chờ bà nói tiếp.
"Những năm này, ngươi không phải vẫn luôn ở bên ngoài vất vả sao? Mà, ngươi kiếm đủ tiền chưa?" Vân phu nhân thần sắc phức tạp hỏi Tô Uẩn Linh.
Tô Uẩn Linh: ?
Nhướng mày, nhìn Vân phu nhân, giọng mang trêu chọc nói: "Sao thế? Vân gia muốn phá sản, cần ta giúp đỡ à?"
Vân phu nhân: "Không phải, ta sợ sau này ngươi chỉ có thể ăn cơm mềm."
Bà cảm thấy, Vân gia bọn họ đã đủ tiền rồi.
Cho nên, bà vẫn cảm thấy, gả cho A Uẩn loại con dâu nào, chắc chắn sẽ không phải người leo cao.
Nhưng hôm nay, bà bỗng không còn nghĩ vậy.
Sau khi Lăng Vũ Toàn giới thiệu cho bà biết sơ về những bông hoa Cố Chi Tê tặng bà, bà bỗng hoài nghi, A Uẩn và Tiểu Tê ở bên nhau, sợ là đang trèo cao.
Tô Uẩn Linh: "..."
Không rõ mạch não của Vân phu nhân, Tô Uẩn Linh chỉ nói một câu, "Cái này không cần người lo lắng, còn chưa đến mức luân lạc tới ăn cơm mềm."
"Cái gì ăn cơm mềm? Ai muốn ăn cơm mềm?" Vừa nghe được ba chữ ăn cơm mềm, Đường Diệc Sâm dụi mắt từ trên lầu đi xuống.
Thấy rõ trong phòng khách còn có khách, Đường Diệc Sâm lập tức tỉnh táo, "Ai? Lăng phó minh chủ cũng ở đây à? Lăng phó minh chủ, lâu rồi không gặp."
Sau khi chào hỏi Lăng Vũ Toàn, Đường Diệc Sâm lại nói: "Mà, trong nhà có ai bệnh sao?"
Vừa nói, vừa nhìn Vân phu nhân.
Vân phu nhân trừng mắt liếc hắn một cái, "Bệnh cái gì, Lăng phó minh chủ đến tìm Tiểu Tê."
"Vậy à." Đường Diệc Sâm vừa gãi đầu, vừa nhìn Lăng Vũ Toàn, "Lăng phó minh chủ tìm Cố Tiểu Tê có việc gì vậy?"
"Tam gia và Tứ gia dậy muộn vậy, tối qua về muộn lắm sao? Ta không biết, là mấy giờ về?" Lăng Vũ Toàn không trả lời câu hỏi của Đường Diệc Sâm, mà lại hỏi như vậy.
( Hết chương này ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận