Đánh Dấu Trăm Năm, Ta Đã Trở Thành Ma Đạo Cự Phách

Đánh Dấu Trăm Năm, Ta Đã Trở Thành Ma Đạo Cự Phách - Chương 77: Bộ Vương Lý Huyền Y (length: 8090)

"Liễu Tùy Phong, nhân vật đứng đầu của Trường Giang Bang, có lẽ có thể nhờ hắn tiến vào Trường Giang Bang một chuyến, tại Trường Giang Bang đánh dấu một chút!"
Tô Hạo nhớ tới mình còn có 1 tấm tùy ý đánh dấu thẻ chưa dùng.
Trường Giang Bang mặc dù thành lập không lâu.
Chỉ mới vài chục năm, nhưng dưới sự dẫn dắt của bang chủ Lý Trầm Chu.
Đã trở thành thế lực hàng đầu trong phủ Giang Nam quận, chắc là có thể đánh dấu được đồ tốt.
Huống chi nếu có thể gặp bang chủ Trường Giang Bang Lý Trầm Chu.
Đánh dấu trước mặt hắn, đoán chừng sẽ đại bạo.
Dù sao đồ vật đánh dấu lấy được có liên quan đến người và địa điểm đánh dấu.
Lý Trầm Chu không chỉ là bang chủ Trường Giang Bang, mà còn là con trai duy nhất của Yên Cuồng Đồ, bang chủ Quyền Lực Bang.
Gần đây Tô Hạo còn chưa nghĩ ra nên thiết lập địa điểm đánh dấu ở đâu.
Cho nên hắn nhất định phải tận dụng tấm thẻ đánh dấu đang có trong tay.
Đánh dấu được đồ tốt.
Đương nhiên đến di chỉ Đại Kỳ Môn có lẽ sẽ đánh dấu được thứ tốt hơn.
Nhưng hiện giờ Đại Kỳ Môn tái xuất, đã thành sơn môn, muốn vào vẫn có chút khó.
"Trả lời Liễu Tùy Phong, ta sẽ đến Hoa Xuân Lâu đúng giờ vào buổi tối!"
Tô Hạo lên tiếng.
"Vâng, lão đại, ta đi trả lời ngay!"
Sấu Hầu quay người rời đi.
Sau khi Sấu Hầu rời đi.
Tô Hạo đi vào đại sảnh Tô phủ, rót cho mình một chén trà, một mình ngồi xuống.
Trong đầu suy tư, sắp xếp những chuyện gần đây.
Phân đường Giang Nam của Huyết Hà Phái bị tiêu diệt.
Thực ra hắn cũng đã mất đi một chỗ đặt chân và một chỗ dựa.
Đương nhiên thân phận đệ tử Huyết Hà Phái của hắn hiện vẫn còn đó.
Vẫn có thể có tác dụng, nhưng sau này nếu Huyết Hà Phái không phái người đến Giang Nam.
Vậy thân phận này của hắn sẽ dần dần bị yếu đi.
"Không thể đặt hết hi vọng vào thân phận đệ tử Huyết Hà Phái."
"Giang hồ này quá lớn, một mình ta cuối cùng vẫn thấy cô thế lực mỏng."
Tô Hạo lẩm bẩm trong miệng.
"Có lẽ ta nên tự mình gây dựng một thế lực!"
Trong khoảnh khắc, ánh mắt Tô Hạo sáng lên.
Hệ thống có đánh dấu nhân vật, không cần quá nhiều, chỉ cần một hai người thôi cũng đủ chống đỡ cả thế lực.
Có ý nghĩ này, lòng Tô Hạo liền phấn khởi.
Điểm xuất phát của mình rất cao, sao lại không biết tận dụng?
Trên giang hồ sơn môn và thế lực nhiều như vậy, tại sao mình không thể chiếm một phần?
Hơn nữa điều này cũng không mâu thuẫn với việc mình gia nhập Huyết Hà Phái.
Càng nhiều thân phận càng tốt.
Nhưng mà việc tạo dựng thế lực không hề dễ.
Võ giả tu luyện hao tổn tài nguyên, dù thiên tài đến đâu, không có tài nguyên thì cũng không thể tăng tiến được.
Đương nhiên thế lực có thể chiêu mộ người tài giỏi.
Nhưng hiện tại những người Tô Hạo quen biết không nhiều, huống hồ người được gọi là tài giỏi thì hẳn là đã lọt vào mắt của thế lực khác rồi.
Hắn muốn chiêu mộ cũng rất khó.
Muốn tài nguyên không có tài nguyên, có tiền cũng chỉ một chút.
Lúc Tô Hạo đang suy tư!
Sấu Hầu đã trả lời xong với người của Trường Giang Bang, trở về đại sảnh.
Thấy Tô Hạo đang trầm tư, không khỏi cất tiếng hỏi: "Lão đại, huynh đang nghĩ gì vậy?"
"Ngươi ngồi xuống đã!"
Tô Hạo bảo Sấu Hầu ngồi xuống trước, tiện thể mở miệng nói: "Ta đang định tạo dựng một thế lực, ngươi thấy sao?"
"Tạo dựng thế lực, phụ thuộc vào Huyết Hà Phái?"
Sấu Hầu trầm giọng hỏi.
"Huyết Hà Phái là Huyết Hà Phái, thế lực của chúng ta độc lập bên ngoài Huyết Hà Phái!"
Tô Hạo khoát tay nói.
"Vậy à!"
Ánh mắt Sấu Hầu đột nhiên sáng lên.
Từ lời của Tô Hạo, hắn biết được dã tâm của Tô Hạo.
Hắn rất thích loại dã tâm này.
"Lão đại, huynh bảo sao ta làm vậy!"
Sấu Hầu mở miệng nói.
Bảo hắn làm mấy chuyện lặt vặt thì hắn còn biết, nhưng chuyện tạo dựng thế lực thì hắn thực sự không biết phải làm thế nào.
"Chuyện này không vội, mấy ngày nay ta sẽ nghĩ kỹ, rồi tính đến tên của thế lực sau!"
Tô Hạo nói tiếp.
Chuyện này chỉ mới là đề xuất, cần thời gian để thực hiện.
"Dạo này ngươi cứ thu thập hết ngân lượng có thể gom được đi!"
Tô Hạo phân phó.
Tiền tài là căn bản của thế lực, không có tiền tài thì lấy gì mà mua đồ.
Củi gạo dầu muối đều cần tiền, võ giả tu luyện, rèn luyện căn cốt, dược liệu đều cần tiền cả.
Người xưa có câu, có tiền có thể sai khiến ma quỷ.
Tiền có thể thông thiên.
Cho nên thời điểm hiện tại thu vén tài vật là phù hợp nhất.
Nghĩ đến đây.
Tô Hạo không khỏi nghĩ tới, nếu mình thiết lập điểm đánh dấu ở tiệm tiền.
Vậy chẳng phải ngày nào mình cũng có thể đánh dấu ra bạc hay sao?
"Thôi vậy, thế giới võ giả, tu luyện mới là chủ đạo! Có vũ lực thì mới có quyền, có quyền thì tự nhiên sẽ có thế lực, tiền tài tự khắc sẽ đến!"
Tô Hạo lẩm bẩm.
Lúc này!
Ngoài thành Giang Nam, một nơi cạnh ao nước.
Lãnh Huyết đang tu luyện, huyết khí quanh thân bùng nổ.
Tô Hạo đã cung cấp cho hắn không ít ngân lượng, gần đây đã mua được một số đan dược, thêm cả thiên phú tu luyện của hắn.
Thực lực đã đạt đến Ngưng Thần cảnh tầng sáu.
Huyết khí tan đi, Lãnh Huyết chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Thời gian này, hắn luôn ở ngoài thành, chưa từng vào thành.
Dù sao lần trước ở Thanh Vân Môn, hắn đã giết người Thanh Vân Môn, bọn chúng vẫn đang truy bắt hắn.
Đúng lúc này.
Một trận tiếng bước chân loạng choạng truyền đến.
Một lão già khô gầy, quần áo rách rưới, ho khù khụ kịch liệt đi về phía này.
Lão già vừa đi vừa ho.
Đột nhiên lão ta ho không chịu được nữa.
Toàn thân co quắp, chống vào thân cây, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Dù lão thở dốc nhưng dường như không vào.
Ánh mắt Lãnh Huyết ngưng tụ, theo cảm giác của hắn, lão già này bị trọng thương.
Lãnh Huyết trầm tư một lát rồi đi lên đỡ lấy ông ta.
Khi đỡ đối phương, hắn cảm thấy rùng mình.
"Không chỉ bị trọng thương, còn trúng độc!"
Lãnh Huyết nghĩ thầm trong lòng.
Khi hắn đang thầm nghĩ, người nọ lại ho kịch liệt, một ngụm máu tươi không kìm được từ trong miệng phun ra.
Ông ta nhìn Lãnh Huyết, ánh mắt rất bình thản.
Tuy bình thản, Lãnh Huyết lại thấy có một sự cảm kích.
Hắn đỡ lão già dậy, rồi bắt đầu vận chân khí, giúp ông ta xua tan độc tố trong cơ thể.
Khi Lãnh Huyết rót chân khí của mình vào người đối phương.
Một cỗ nội lực hùng hậu trực tiếp bùng phát từ người đối phương, trong nháy mắt khiến kinh mạch toàn thân Lãnh Huyết bị vỡ nát.
Hắn không tự chủ được phun ra một ngụm máu tươi.
Sau đó trước mắt tối sầm, trực tiếp ngã xuống đất.
Lão già ho khan kia vẫn tiếp tục ho khan, nhưng đã tốt hơn một chút.
Cản trở việc ông ta hồi phục là cỗ nội lực trong cơ thể, đây là do đối thủ của ông ta lưu lại.
Giờ cỗ nội lực đó phản phệ vào Lãnh Huyết, để ông ta bắt được cơ hội này, trực tiếp vận dụng lực lượng còn sót lại trong cơ thể, áp chế cỗ lực lượng còn sót lại đó.
Sau khi áp chế xong, ông ta nuốt một ngụm đan dược rồi bắt đầu ngồi xuống khôi phục.
Một lát sau, sắc mặt lão già có chút hồng hào trở lại, nhưng vẫn còn ho khan.
Chỉ là ho khan không còn kịch liệt như trước.
Ông ta đi đến trước mặt Lãnh Huyết, kiểm tra vết thương của Lãnh Huyết, kinh mạch bị nát, nhưng vẫn còn một chút liên kết.
"Cơ sở tiểu tử không tệ, nếu căn cơ kém thì nội lực phản chấn này, kinh mạch chắc bị hủy!"
"Không ngờ Bộ Vương ta, Lý Huyền Y lại được ngươi cứu, tiểu tử ngươi không tệ!"
Lão già kia nhìn Lãnh Huyết đang nằm trên mặt đất, mặt đầy thưởng thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận