Đánh Dấu Trăm Năm, Ta Đã Trở Thành Ma Đạo Cự Phách

Đánh Dấu Trăm Năm, Ta Đã Trở Thành Ma Đạo Cự Phách - Chương 263: Theo đuôi, chặn đường, xuất thủ (length: 7908)

Ngoài thành.
Trên con đường hoang vu yên tĩnh, một bóng người chợt lóe lên, điên cuồng lao nhanh về phía nơi xa.
Mà ở phía sau lưng hắn.
Có ba thân ảnh lạnh lùng cũng đang gào thét đuổi theo, như đỉa đói bám chặt lấy bóng người phía trước, cuốn lên một trận tiếng gió rít dữ dội.
Người phía trước chính là Tô Hạo đang phi tốc rời khỏi Vũ Châu thành. Còn ba người phía sau, chính là đám người đang bám theo muốn giết Tô Hạo.
Bọn hắn nhìn chằm chằm Tô Hạo, sợ Tô Hạo biến mất khỏi tầm mắt của mình.
"Tiểu tử này, sao lại đi vào nơi vắng vẻ thế kia?"
Trong đó, thân ảnh mặc áo bào trắng, trong lòng nghi hoặc nói.
"Hắn dám đi đường lớn sao? Chỉ cần hắn xuất hiện trên đường lớn, thì Tây Môn gia và Lục Phiến Môn nhất định sẽ tìm ra hắn."
"Tây Môn Loạn chính là nhân vật đứng đầu của Tây Môn gia thế hệ này, cũng là đệ tử của Hoắc Mộc Đăng."
"Hiện tại hai phe này đều đang truy tìm hắn, hắn dám lộ mặt sao?"
Nam tử mặc áo bào đen lạnh lùng nói.
Nghe nam tử áo bào đen nói, hai người còn lại cũng không còn nghi ngờ về hành động của Tô Hạo.
Trong khi đuổi bắt, bọn họ tiến vào một khu rừng rậm rạp.
Nơi này ánh sáng rất yếu, tốc độ của Tô Hạo không hề giảm bớt.
Mà ngược lại còn tăng tốc, mỗi lần hắn lướt đi đều vượt qua hơn mười trượng.
"Đừng hòng trốn thoát, ngươi căn bản không thể nào thoát khỏi chúng ta."
Lúc Tô Hạo tăng tốc. Một giọng trầm thấp vang lên bên tai Tô Hạo.
Sau đó, một thân ảnh màu xám tro liền xuất hiện trước mặt Tô Hạo.
Chính là người áo bào tro trong ba người, vừa nãy hắn đã dùng bí pháp để chặn trước Tô Hạo khi thấy Tô Hạo tăng tốc.
Thân hình Tô Hạo bất giác dừng lại, ánh mắt không vui nhìn người áo bào tro đang xuất hiện trước mặt.
"Các hạ là ai, ta dường như không có thù oán gì với các ngươi."
Tô Hạo thần sắc cảnh giác nhìn đối phương nói.
Lúc hắn dừng chân.
Hai người một đen một trắng xuất hiện ở phía sau Tô Hạo, ba người tạo thành thế trận tam giác.
"Không có thù, nhưng tổ chức Thiên Môn của các ngươi đã cướp mối làm ăn của chúng ta, giờ lại còn giết cả Tây Môn Loạn, thanh thế càng lớn mạnh, chúng ta khó sống rồi."
"Nếu giết ngươi, ta nghĩ cũng sẽ làm suy yếu thanh thế của Thiên Môn phần nào."
"Sau khi giết ngươi, chúng ta có thể mang đầu ngươi về Tây Môn gia và Lục Phiến Môn, xem như lễ vật lấy lòng bọn họ."
Nam tử mặc áo bào đen nhìn Tô Hạo nói.
"Xem ra chính là ba người các ngươi, hạ đơn ủy thác, thật đúng là thủ đoạn tốt, nhưng các ngươi tự tin có thể giết được ta sao?"
Tô Hạo nhìn ba người nói.
"Thực lực của ngươi không tệ, nhưng trước đó ngươi đã bị thương, giờ bị ba người chúng ta vây giết, ngươi căn bản không có cơ hội chạy thoát."
Người mặc áo đen nhìn Tô Hạo lên tiếng.
Giọng điệu lạnh băng khiến người ta rùng mình.
Vừa dứt lời.
Người áo bào tro vừa chặn Tô Hạo trước đó ánh mắt lóe lên sát khí, thân hình đột ngột lướt tới, một chưởng đánh về phía Tô Hạo, tốc độ hung mãnh, chưởng lực hùng hậu.
Không gian xung quanh phát ra một trận tiếng nổ lớn.
Chưởng lực hung mãnh đánh tới, ánh mắt Tô Hạo biến đổi, thân hình đột ngột nghiêng người tránh, né được một chưởng này.
Nhưng cùng lúc đó, nam tử mặc áo bào đen và nam tử mặc áo bào trắng cũng nhanh chóng ra tay.
Khí tức quanh người bọn họ bùng nổ, bước chân đạp xuống mặt đất, một trái một phải, tung quyền tấn công Tô Hạo.
Còn người áo bào tro vừa ra tay, lực chưởng không hề suy giảm, đổi chưởng thành bắt, chộp vào ngực Tô Hạo.
Tay hắn tràn đầy huyết khí sắc bén.
Trong khoảnh khắc, ba luồng khí tức đã khóa chặt hắn.
Ánh mắt Tô Hạo hơi ngưng lại, Thiết Bố Sam trong cơ thể lập tức vận chuyển trên người, bên ngoài xuất hiện một lớp ánh sáng nhàn nhạt.
Thanh kiếm ngắn bằng bàn tay lập tức vung ra, nhanh như chớp quét một vòng.
Đỡ được công kích của áo bào đen và áo bào trắng.
Về phần ngực, bàn tay người áo bào tro kia, không xuyên thủng được phòng ngự Kim Cương Bất Hoại Thần Công trên ngực hắn.
Nhưng thân thể vẫn bị lực lượng này làm cho chấn lui về phía sau mấy bước, đụng vào một cây đại thụ, mượn lực cây, hắn mới đứng vững.
"Công pháp rèn luyện thân thể của ngươi không tệ, nhưng có thể chống đỡ được mấy lần?"
Nam tử áo bào đen âm trầm nhìn Tô Hạo nói.
"Thực lực của các ngươi ta cũng đã thử qua, giờ có thể giải quyết các ngươi."
Tô Hạo mặt mày bình tĩnh nói, chậm rãi cất Trường Sinh Kiếm vào vỏ.
Liếc mắt nhìn ba người bên cạnh lạnh lùng nói.
"Giải quyết chúng ta, ta còn tưởng ngươi sẽ không vùng vẫy nữa chứ."
Người áo bào trắng nghe Tô Hạo nói, mặt lộ vẻ âm độc.
Nhưng trong lòng dâng lên nghi ngờ, Tô Hạo biểu hiện quá mức bình tĩnh, bình tĩnh cứ như rất tự tin vậy.
"Thực lực của các ngươi, thật sự không khiến ta để tâm lắm."
Khóe miệng Tô Hạo lộ ra một tia cười lạnh.
Lúc hắn nói chuyện, quanh người hắn xuất hiện một cỗ năng lượng khổng lồ.
Ngay sau đó, Tô Hạo bước chân đạp xuống mặt đất, thân hình như lôi điện lao tới chỗ nam tử áo bào trắng.
Tên áo bào trắng này, Tô Hạo đã quan sát kỹ trên đường đi.
Tốc độ của hắn so với người áo bào tro vừa cản đường hắn còn cao hơn nhiều.
Chỉ là hắn không thể hiện ra mà thôi, hắn muốn nhanh chóng giải quyết người này, tránh để đối phương trốn thoát.
Hắn trước đó đã thu được Khôi Lỗi Thuật cấp 2, có thể khống chế bốn người.
Ba người này chính là lựa chọn tốt.
Bọn hắn có vẻ là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ.
Việc sáp nhập ba tổ chức sát thủ này vào Thiên Môn, chắc chắn có thể giúp Thiên Môn đứng vững ở ngoại địa và Vũ Châu thành.
Trong nắm đấm đỏ au của Tô Hạo, bộc phát một cỗ lực lượng cuồng bạo vô song.
Người áo bào trắng thấy thế, hàn quang trong mắt lóe lên, hắn không ngờ Tô Hạo lại ra tay với mình trước.
Hắn lập tức giơ tay lên định tung ra một quyền.
Nhưng lúc này hắn lại cảm thấy toàn thân chìm xuống, làm động tác ra quyền của hắn chậm lại một chút.
Trong một khắc chậm chạp đó, hai nắm đấm chạm vào nhau.
Hắn cảm nhận được một cỗ huyết khí kinh khủng bộc phát trên nắm tay của Tô Hạo.
"A!"
Người áo bào trắng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Thân thể trực tiếp bị chấn bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.
Hai người còn lại thấy thế thì ngẩn người.
Bọn họ không ngờ trong chớp mắt, Tô Hạo ra tay liền đánh trọng thương người áo bào trắng.
"Hắn tu luyện Thiên Trọng Sơn Kình, ta chủ quan vừa nãy bị trọng lực áp chế, các ngươi phải cẩn thận."
Người áo bào trắng vừa bị văng ra quát lớn.
"Ra tay!"
Nghe người áo bào trắng nói, nam tử áo bào đen và lão giả áo xám đồng thời xuất thủ.
Trên người người áo đen toát ra một luồng hơi lạnh, trong lòng bàn tay bốc lên một cỗ khí âm hàn.
Hắn nắm tay lại, một quyền đánh về phía Tô Hạo, hàn khí buốt giá thấu xương, cây cỏ xung quanh đều kết một lớp băng sương.
Một người khác áo bào tro cũng theo sát phía sau, một quyền đánh tới Tô Hạo, nắm đấm chứa đầy lôi điện.
Khóe miệng Tô Hạo lộ ra một tia cười lạnh.
Cánh tay Huyết Kỳ Lân trong tay hắn lại nổi lên, tung ra một quyền, chạm vào nắm đấm của nam tử áo bào đen.
Hàn khí cùng nóng bỏng va chạm, phát ra tiếng xuy xuy.
Mà người áo xám đuổi theo sau, lúc Tô Hạo cùng áo bào đen giao chưởng.
Công kích của hắn đã đến trước mặt Tô Hạo.
Nắm đấm như sao băng quét tới vị trí trái tim Tô Hạo.
Hắn muốn một quyền chấn nát tim Tô Hạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận