Đánh Dấu Trăm Năm, Ta Đã Trở Thành Ma Đạo Cự Phách

Đánh Dấu Trăm Năm, Ta Đã Trở Thành Ma Đạo Cự Phách - Chương 300: Mạnh Tinh Hồn ra sách, Mục Khánh Xuyên chết (length: 8280)

Một bên Hoa Phi Vũ nhìn cảnh tượng trước mắt, trong mắt kinh hãi vô cùng.
Cái chết của bọn Tiết Vô Lệ thật sự quá thê thảm.
Tô Hạo bày ra thủ đoạn quá hung tàn.
So với lúc trước nàng thấy Mạc Cuồng Sinh ra tay còn hung tàn và ngang ngược hơn.
Đương nhiên cũng kinh hãi thực lực của Tô Hạo, nghe đồn Mạc Cuồng Sinh có được thực lực Dung Phách cảnh.
Lúc trước nàng còn chưa tin, nhưng bây giờ trong lòng tin tưởng vững chắc.
Nếu không thì Tiết Vô Lệ bọn hắn đã không bị tàn sát một cách đơn phương như vậy.
Tô Hạo xoa xoa máu tươi trên tay.
Trong miệng lẩm bẩm nói: "Ra tay có hơi nhanh, đều không hỏi thăm một chút lai lịch của lão nhân kia."
Một năm không có chiến đấu, khi lần nữa chiến đấu, đánh hăng lên, trực tiếp chém giết đối phương.
Không khỏi lắc đầu, quay người nói với Hoa Phi Vũ: "Xử lý thi thể của bọn hắn, không nên để lại bất kỳ dấu vết nào."
Hoa Phi Vũ kinh hãi nghe vậy, thần sắc khôi phục, hiểu ý Tô Hạo.
Bắt đầu lấy ra Hóa Thi Phấn trực tiếp thanh lý hai cỗ thi thể.
"Bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Xử lý thi thể xong, Hoa Phi Vũ nhìn Tô Hạo hỏi.
"Xe ngựa không phải vẫn còn đó sao? Ngươi có thể làm một lần xa phu."
Tô Hạo nói với Hoa Phi Vũ.
Mình thân hình lóe lên trực tiếp lên xe ngựa.
Hoa Phi Vũ thì sắc mặt hơi khựng lại.
Nàng không ngờ Tô Hạo lại muốn nàng làm xa phu.
Nhưng hiện tại giống như nàng cũng không có lựa chọn nào khác.
Chỉ có thể lên xe, lái xe ngựa, tiến về Vũ Châu thành.
"Ngươi không sợ Vệ Thanh Thanh tìm ngươi gây phiền phức sao?"
Ngồi trên xe ngựa, Hoa Phi Vũ mở miệng hỏi.
"Phiền phức, ai biết là ta giết, có chứng cứ sao?"
"Coi như là ta giết, thì Vệ Thanh Thanh chỉ là con gái chưởng giáo, cũng không phải chưởng giáo."
"Còn có việc Vệ Bi Hồi bế quan, khẳng định là có nguyên nhân."
"Nếu lần này Vệ Thanh Thanh có thể lôi được chưởng giáo ra, cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt?"
Tô Hạo mở miệng nói.
Huyết Hà Phái là địa điểm hắn đánh dấu, cũng chính là địa bàn của hắn, hắn chắc chắn phải thăm dò Huyết Hà Phái.
Đã thăm dò Huyết Hà Phái, như vậy chưởng giáo Huyết Hà Phái Vệ Bi Hồi, thực chất chính là người hắn muốn ngấm ngầm đối phó.
Trừ phi Vệ Bi Hồi trực tiếp thoái vị nhường chức.
Đương nhiên, loại tình huống này dường như ít có khả năng xảy ra.
Cho nên động thái của Vệ Bi Hồi, Tô Hạo nhất định phải nắm rõ.
"Ngươi đây là muốn mượn cơ hội thăm dò Vệ Bi Hồi?"
Hoa Phi Vũ biến sắc xong, không nói thêm gì nữa.
Nàng biết Tô Hạo ẩn cư tại Huyết Hà Phái, chắc chắn không chỉ làm một đường chủ đơn giản như vậy.
Bất quá đây không phải chuyện nàng có thể hỏi.
Cưỡi xe ngựa hướng phía Vũ Châu thành mà đi.
Lúc này.
Vũ Châu thành, phân đường Huyết Hà Phái.
Trong bóng đêm đen kịt.
Một thân ảnh trực tiếp lướt vào hậu viện phân đường.
Tốc độ thân hình cực nhanh, đệ tử Huyết Hà Phái tuần tra căn bản không phát hiện.
Xuyên qua mấy bụi cây trong sân, thân ảnh kia đáp xuống trước một gian phòng ngủ.
Trong căn phòng ngủ này.
Đen kịt một màu, Hắc Ảnh mở cửa sổ, xoay người vào trong, cẩn thận khép cửa sổ lại.
Trong phòng tối om, không một tia sáng, nhưng người đến không hề do dự, hướng thẳng đến giường mà đi.
Thân hình nhảy lên bay lên nóc giường, ẩn nấp đi, bên ngoài căn bản không nhìn thấy.
Trong phòng trở nên yên tĩnh.
Một lát sau.
Một thân ảnh bước vào phòng ngủ.
Sau khi vào phòng, người này mượn ánh trăng bên ngoài, có thể thấy rõ là một người đàn ông trung niên.
Chính là đường chủ phân đường Vũ Châu Huyết Hà Phái, Mục Khánh Xuyên.
Mỗi khi Mục Khánh Xuyên biết mình bị treo thưởng, đến đêm khuya sẽ một mình đến tiểu viện này.
Chọn một gian phòng nghỉ ngơi.
Tiểu viện này có năm gian phòng, hắn sẽ không vào một gian phòng cố định, để phòng Mạnh Tinh Hồn ám sát.
Hôm nay hắn chọn một phòng, trực tiếp bước vào trong.
Không đốt đèn, hắn hướng thẳng đến giường.
Nhưng ngay lúc hắn vừa nằm xuống.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một đạo hàn quang như sao băng, trực tiếp đâm về yết hầu của hắn.
Hắn không kịp phản ứng đã bị trường kiếm này xuyên qua cổ họng.
"Ngươi... sao ngươi biết ta ở phòng này?"
Mặc dù bị đâm xuyên yết hầu, nhưng Mục Khánh Xuyên vẫn phát ra giọng nói khàn khàn.
Hắn không hiểu vì sao Mạnh Tinh Hồn lại tìm được hắn.
"Ta chỉ cần quan sát mỗi ngày ngươi đi ra khỏi phòng vào sáng sớm, căn cứ vào phòng ngươi đi ra buổi sáng, tính toán ra hôm nay ngươi ở phòng nào."
"Người thường làm một việc, lần sau sẽ lặp lại hành động trước đó."
"Hôm nay ta đoán ngươi chọn gian phòng này."
"Đương nhiên vốn định quan sát thêm một thời gian, nhưng đường chủ Chấp Pháp đường của Huyết Hà Phái các ngươi muốn tới, cho nên ngươi chỉ có thể chết sớm."
"Nếu không ngươi còn có thể sống thêm vài ngày, muốn trách thì trách tên Tô đường chủ của các ngươi."
Mạnh Tinh Hồn nói xong rút thẳng trường kiếm trong tay ra.
Đẩy cửa sổ, thân hình lóe lên rồi rời đi.
Ngày hôm sau.
Ngoài thành Vũ Châu.
Xe ngựa của Tô Hạo lái vào trong cổng thành, tiến về phân đường Huyết Hà Phái Vũ Châu.
Khi đến phân đường Vũ Châu.
Bên ngoài phân đường hoàn toàn tĩnh lặng, tràn ngập một sự phẫn nộ cùng tiếng khóc lóc.
Hắn lập tức biến sắc, mày nhíu lại.
Bước nhanh về phía phân đường Vũ Châu, đệ tử Huyết Hà Phái cổng ngăn Tô Hạo lại.
Tô Hạo lấy ra lệnh bài đường chủ Chấp Pháp đường.
"Ra mắt đường chủ Chấp Pháp đường."
Đệ tử canh cửa vội khom người nói, bọn họ biết đường chủ Chấp Pháp đường sẽ đến hôm nay.
"Xảy ra chuyện gì?"
Tô Hạo trầm giọng hỏi.
"Đường chủ bị người ám sát mất rồi, hung thủ có thể là Mạnh Tinh Hồn."
Đệ tử kia mở miệng nói.
Nghe vậy, trong mắt Tô Hạo hàn quang lóe lên, bước nhanh vào trong.
Trong đại sảnh, trưng bày một cỗ thi thể đang dùng vải trắng bọc lại, mấy người phụ nữ đang kêu khóc.
Trưởng lão Vũ của Chấp Pháp đường Huyết Hà Phái, thần tình nghiêm nghị, trên mặt càng là lửa giận bốc lên.
Hắn chỉ mới về Huyết Hà Phái một chuyến, tối qua chạy tới, còn chưa kịp gặp Mục Khánh Xuyên thì hắn đã bị người ám sát trước giường.
Thấy Tô Hạo đang tiến đến, lập tức tiến lên.
"Đường chủ."
Trưởng lão Vũ khom người hành lễ.
Những đệ tử Huyết Hà Phái khác nhìn thấy Tô Hạo, đầu tiên là ngây người, nhưng trưởng lão Chấp Pháp đường đã khom người xưng hô đường chủ.
Bọn họ cũng biết người đến là Tô Hạo, đường chủ mới của Chấp Pháp đường.
"Đường chủ, ngài phải báo thù cho Khánh Xuyên!"
Thấy trưởng lão Vũ xưng hô Tô Hạo là đường chủ, một người phụ nữ quỳ xuống trước mặt Tô Hạo nói.
"Trước tiên đưa mấy phu nhân xuống dưới, ngươi nói cho ta biết tình huống cụ thể."
Tô Hạo trầm giọng nói.
Hoa Phi Vũ một bên vội vàng đỡ mấy phu nhân đứng dậy, dẫn các nàng rời đi.
"Đường chủ, Mục Khánh Xuyên bị lợi kiếm đâm xuyên cổ họng mà chết, ra tay nhanh chuẩn tàn nhẫn."
"Sát thủ trước đó đã trốn ở trên giường của Mục Khánh Xuyên, che giấu khí tức, Mục Khánh Xuyên mất cảnh giác nên đã bị đối phương đâm xuyên cổ họng mà chết."
Trưởng lão Vũ kể lại nguyên nhân cái chết của Mục Khánh Xuyên.
"Chỉ là thuộc hạ không biết đối phương làm thế nào biết Mục Khánh Xuyên sẽ ở gian phòng đó."
Trưởng lão Vũ cáo tri Tô Hạo tình huống của Mục Khánh Xuyên.
"Thói quen, Mục Khánh Xuyên thường xuyên làm một việc, tự nhiên thành thói quen, sát thủ kia đã bắt được thói quen này."
"Ra tay một kích tất sát, tên sát thủ này không đơn giản, là Mạnh Tinh Hồn sao?"
Tô Hạo trầm giọng hỏi.
Giọng điệu mang theo chút lạnh lẽo.
Tối qua hắn vừa giết người, không ngờ người của hắn lại bị giết.
Phân đường Huyết Hà Phái Vũ Châu chính là phạm vi quản hạt của hắn, cho nên Mục Khánh Xuyên này là người của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận