Đánh Dấu Trăm Năm, Ta Đã Trở Thành Ma Đạo Cự Phách

Đánh Dấu Trăm Năm, Ta Đã Trở Thành Ma Đạo Cự Phách - Chương 264: Áp chế, giải quyết, khống chế (length: 8297)

Ầm!
Nắm đấm của hắn đánh vào ngực Tô Hạo, bị một đạo ánh sáng màu vàng kim ngăn cản.
"Công pháp luyện thân."
Kẻ ra quyền áo đen biến sắc, nắm đấm lập tức biến đổi, hóa thành bàn tay, bàn tay giống như lưỡi dao đâm vào ngực Tô Hạo.
Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một luồng khí tức màu đen.
Vào lúc luồng khí tức này xuất hiện, tên còn lại áo đen kia tay hiện ra màu trắng, giống như bạch cốt.
Bên trong bạch cốt còn mang theo một lớp huyết sắc.
"Bạch Cốt Huyết Sát Chưởng."
Gã áo đen ra quyền, đánh về phía đầu Tô Hạo.
Ánh mắt Tô Hạo ngưng lại, hai mặt giáp công.
Hắn giơ tay đấm ra một quyền, trực tiếp chạm vào gã áo đen kia.
Phát ra một tiếng nổ.
Nhưng ngay sau đó, bàn tay của gã áo xám kia trực tiếp đánh nát vòng bảo hộ của Tô Hạo, đụng vào ngực Tô Hạo.
Tô Hạo bị một kích này, trực tiếp chấn bay ra ngoài.
"Không xuyên thủng tim ngươi."
Vẻ mặt gã áo xám kia ngưng lại.
Hắn không ngờ rằng trong công kích như vậy mà không đánh xuyên ngực đối phương.
Phụt!
Lúc này Tô Hạo đang bay ra phun ra một ngụm máu tươi, một tay che ngực.
Mặt có chút tái nhợt.
"Là cơ hội!"
Tên áo đen ra quyền kia thấy vậy, thân hình lóe lên, nắm đấm hướng phía Tô Hạo oanh kích tới.
Lực đạo mạnh mẽ khiến không gian xung quanh vang lên tiếng nổ.
Tô Hạo thấy vậy, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, muốn đứng dậy, nhưng có vẻ như bị thương, động tác có chút chậm chạp.
Cho đến khi gã áo đen kia xuất hiện.
Hắn chợt giơ tay ra một quyền, ngăn lại nắm đấm gã áo đen.
Nhưng lần này, lúc chạm nắm đấm, vẻ mặt gã áo đen lập tức lộ ra vẻ chấn động tột độ.
Bởi vì trên nắm tay Tô Hạo bùng phát một cỗ sức mạnh long trời lở đất.
Sức mạnh này không phải nội lực mà là sức mạnh luyện thân.
Nắm đấm hắn lập tức có cảm giác nứt toác, từng vết rách xuất hiện trên cánh tay.
Máu tươi bắn ra.
Lúc nắm đấm hắn nứt toác, thân hình Tô Hạo đột nhiên đứng dậy, một cước đá thẳng vào ngực đối phương.
Hắn chỉ cảm thấy ngực đau nhói.
Răng rắc.
Xương sườn gãy ngay lập tức. Thân thể bay ra ngoài, nhất thời bị thương khá nặng.
Giống như tên áo trắng kia.
"Ngươi, ngươi không bị thương, sao có thể?"
Gã áo đen kinh hãi kêu lên.
Lúc này chỗ ngực Tô Hạo lộ ra một đạo giáp kim sắc, chính là thứ cướp được từ chỗ Tây Môn Mục Vân.
Đối phó hai tên cao thủ Pháp Tướng cảnh quả thật hơi tốn sức.
Cho nên trước tiên đánh lén làm bị thương tên áo trắng, sau đó mới thiết kế đánh trọng thương tên áo đen.
Giờ chuyên tâm đối phó với gã áo xám này.
Thực lực của gã áo xám này là mạnh nhất trong 3 tên này, Tô Hạo cần cẩn thận đối đãi.
"Ngươi thật sự làm ta kinh ngạc, không ngờ ba người chúng ta liên thủ lại bị ngươi biến thành cục diện như vậy."
"Quả thật là anh hùng xuất thiếu niên."
Gã áo xám kia nhìn Tô Hạo, trầm giọng nói.
Vừa nói.
Khí huyết trên người hắn bắt đầu bùng phát, kèm theo khí huyết còn có một luồng năng lượng màu xám.
Luồng năng lượng kia bao phủ trong lòng bàn tay hắn.
Thân hình lóe lên, lao thẳng tới Tô Hạo, bàn tay dính đầy bụi bẩn, nhưng Tô Hạo lại thấy tim đập nhanh.
Luồng năng lượng này không hề đơn giản.
Trong người Tô Hạo, Tiên Thiên Càn Khôn Cung trong nháy mắt vận chuyển, từng luồng lôi điện năng lượng xuất hiện trên tay hắn.
Khi bàn tay Tô Hạo xuất hiện màu lôi điện, gã áo xám biến sắc.
Hắn không ngờ rằng Tô Hạo lại có công pháp thuộc tính lôi.
Đương nhiên, Tiên Thiên Càn Khôn Công không chỉ là công pháp lôi điện mà còn có những cái khác.
"Phong Lôi Cửu Động."
Tốc độ cực nhanh và bàn tay đối phương chạm nhau.
Sau khi va chạm, thân hình hai người hơi khựng lại.
Thân thể Tô Hạo lùi lại một bước, nhưng bước chân lại đạp lên mặt đất, thân thể đột ngột lao ra.
Mấy lần lóe lên đã xuất hiện trước mặt gã áo xám kia.
Trong lòng bàn tay lôi điện lóe lên, nhanh chóng vung một chưởng, khi ra chưởng.
Hắn sử dụng Tham Hợp Thất Trọng Kình.
Tô Hạo cần phải giải quyết nhanh chóng đối phương, nếu không.
Thời gian kéo càng dài càng bất lợi cho hắn.
Lục Phiến Môn Tây Môn gia chắc chắn sẽ chạy tới nơi này.
Ầm!
Hai nắm đấm lại va chạm, phát ra tiếng nổ vang trời.
Kèm theo tiếng ầm ầm, không khí tỏa ra từng đợt gợn sóng.
Sau đó trong mấy giây ngắn ngủi, hai người giao thủ đến mấy chục lần, thủ đoạn tàn nhẫn, không chút nương tay.
Nhưng gã áo xám lại cảm thấy khi đỡ nắm đấm của Tô Hạo, cảm giác ngày càng nặng.
Ầm!
Sau một lần giao thủ va chạm, hai người lùi lại.
Cánh tay gã áo xám run rẩy, có cảm giác rung bần bật.
Tô Hạo lại không hề dừng lại, vung tay, thanh trường kiếm trước đó cắm xuống đất đã ở trong tay hắn.
Thân hình một lần nữa lao ra, trường kiếm dài bằng bàn tay hóa thành một dải lụa trực tiếp quét về cổ họng đối phương.
Gã áo xám kịp thời lui về sau.
Nhưng trường kiếm Tô Hạo đột nhiên bắn ra, hóa thành vô số kiếm khí, phủ kín trời đất ập xuống.
Quét về mọi vị trí trên người gã áo xám.
Gã áo xám giật mình, tay đánh ra liên tiếp, muốn cản kiếm khí của Tô Hạo.
Nhưng đúng lúc đó, tinh thần hắn đau nhói, động tác vung tay chậm đi nửa phần.
Ngay lập tức không thể nào ngăn được một đạo kiếm khí của Tô Hạo.
Kiếm khí đâm thẳng vào bụng đối phương.
Gã áo xám nhanh chóng lùi lại, một tay che bụng bị đâm rách.
"Chúng ta đánh giá thấp ngươi rồi, ngươi căn bản không bị thương, dù ngươi chỉ có Pháp Tướng cảnh sơ kỳ, nhưng cơ thể ngươi cực kỳ mạnh mẽ, lúc trước ngươi giao đấu với Tây Môn Mục Vân, cũng không hề dốc toàn lực!"
"Xem ra, ngươi đã sớm phát hiện ba người chúng ta, cố tình dẫn chúng ta tới."
Hắn nhìn Tô Hạo, trầm giọng nói.
"Đúng vậy, ta cố ý dẫn các ngươi tới đây!"
Lúc Tô Hạo nói.
Thân hình lóe lên, xuất hiện trước mặt đối phương, một chưởng đánh trúng ngực đối phương: "Nếu không, với tốc độ của ta thì các ngươi không thể đuổi kịp."
Nghe câu này, gã áo xám tối sầm mắt, hôn mê.
Ở một bên, gã áo đen và gã áo trắng đồng loạt biến sắc.
Nhưng Tô Hạo không để họ có ý định gì, xuất hiện trước mặt hai người.
Hai chưởng đánh ngất xỉu cả hai, sau đó thu Trường Sinh Kiếm, mang ba người đi, dùng Độn Ảnh Phù biến mất.
Giờ hắn phải chạy về thành Hạ Lan Sơn.
Đương nhiên, lý do không giết ba người này là hắn cần phải trở về từ từ khống chế.
Và ngay lập tức biết được ba người này là ai.
Ngày hôm sau giữa trưa.
Một chỗ trong trạch viện ở thành Hạ Lan Sơn.
Tô Hạo nhìn ba người trong tay, trên đường đi, hắn đã đánh ngất mấy người này không biết bao nhiêu lần.
Người mạnh tỉnh lại vài lần, vừa tỉnh lại đã bị đánh ngất xỉu lần nữa.
Vào nhà, kéo gã áo xám ra, hắn muốn khống chế người này trước.
Ngồi xếp bằng, thi triển tinh thần Khôi Lỗi thuật khống chế đối phương.
Một khắc đồng hồ sau, Tô Hạo hít một hơi dài.
Làm cho đối phương tỉnh lại.
Gã áo xám ngay lập tức hành lễ với Tô Hạo, thân thể suy yếu, suýt chút ngã nhào xuống đất.
"Đây là đan dược chữa thương, trước hồi phục vết thương."
"Coi chừng hai người kia, ta qua một thời gian."
Tinh thần lực Tô Hạo tiêu hao khá nhiều, nên cần phải hồi phục.
Đương nhiên, hắn chuẩn bị trở về Huyết Hà Phái, trước tiên ra khỏi chỗ bế quan, thời gian bế quan quá lâu.
Còn thân phận của ba người này, Tô Hạo bế quan xong sẽ tìm hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận