Đánh Dấu Trăm Năm, Ta Đã Trở Thành Ma Đạo Cự Phách

Đánh Dấu Trăm Năm, Ta Đã Trở Thành Ma Đạo Cự Phách - Chương 212: Ma Hậu, Ma Môn Tả hộ pháp (length: 8348)

Nghe vậy, Hoa Phi Vũ khẽ giật mình.
Ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc, Ma Hậu từ 8 năm trước đã không còn xuất hiện ở Ma Môn.
Nhưng bây giờ Mạc Cuồng Sinh này lại biết tin tức về Ma Hậu.
"Tin tức của Ma Hậu, ta dường như không cần biết."
Hoa Phi Vũ đưa ngón tay thon dài gảy nhẹ sợi tóc bên tai, khẽ nói.
Giọng nói êm dịu pha lẫn chút ý vị mê hoặc.
"Thế nhưng Ma Hậu muốn giết ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn biết, vì sao nàng lại muốn giết ngươi?"
Tô Hạo vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, sức mạnh tinh thần của hắn bây giờ không còn là cảnh giới Pháp Tướng có thể so sánh.
Thêm vào đó, Tô Hạo vẫn có lòng cảnh giác với Hoa Phi Vũ này.
Cho nên không hề bị ảnh hưởng một chút nào.
"Cái gì? Ngươi nói Ma Hậu muốn giết ta."
Nghe Tô Hạo nói, sắc mặt Hoa Phi Vũ thay đổi.
"Chẳng lẽ ngươi cho rằng Lâm Nhược Hi không dưng lại muốn giết ngươi sao?"
"10 vạn lượng bạc, ngươi có thể mua được tin tức của Ma Hậu!"
Tô Hạo đến đây là để làm ăn, chuyện tiền bạc không nên xen lẫn tình cảm, huống chi Hoa Phi Vũ này hẳn là rất có tiền.
"10 vạn hai, các hạ làm ăn quả thực rất giỏi."
Hoa Phi Vũ nhìn Tô Hạo, trầm giọng nói.
Tuy nàng có tiền, nhưng 10 vạn hai cũng không phải con số nhỏ.
"Vậy nếu như ta muốn thuê ngươi giết chết Ma Hậu, ngươi thu bao nhiêu tiền?"
Nàng không trả lời mức giá Tô Hạo đưa ra, mà muốn thuê Tô Hạo giết Ma Hậu.
Mục đích của câu nói này.
Một mặt là có tính toán như vậy, mặt khác là đang dò xét nội tình của Tô Hạo.
Thực lực của Ma Hậu đạt đến cảnh giới Dung Hồn.
Muốn giết một võ giả Dung Hồn cảnh, ít nhất phải cần đến cao thủ Dung Hồn cảnh ra tay.
Nếu Tô Hạo dám nhận lời, vậy chứng tỏ thế lực sau lưng Tô Hạo có cường giả như vậy.
"Giết Ma Hậu sao? 100 vạn hai ta giúp ngươi giải quyết."
Tô Hạo rất tự nhiên mở miệng nói.
Hắn hiểu được ý đồ dò xét của Hoa Phi Vũ, hắn sẽ không để Hoa Phi Vũ nảy sinh bất cứ cảm giác sai lầm nào.
100 vạn lượng bạc không nhiều, nhưng cũng không ít.
Nếu Hoa Phi Vũ chịu chi 100 vạn hai, Tô Hạo ra tay với Ma Hậu cũng là có thể.
Nghe Tô Hạo nói, ánh mắt Hoa Phi Vũ hơi ngưng lại.
Trầm tư một lát rồi nói: "Nói cho ta biết tin tức của Ma Hậu trước đã!"
"Đưa tiền!"
Tô Hạo xòe tay.
Hoa Phi Vũ thấy vậy liền rút một tờ ngân phiếu từ trong ngực ra.
Sau đó như mũi tên bắn thẳng về phía Tô Hạo.
Tô Hạo nhanh tay tóm lấy, đem tờ ngân phiếu đó nắm trong tay, cất vào trong ngực.
Mở miệng nói: "Ma Hậu chính là Phiêu Nhược Vân, phong chủ Phiêu Miểu Phong, hiện tại nàng đang ở Hạ Lan Sơn thành."
Tô Hạo nói xong hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất trước mặt Hoa Phi Vũ.
"Ngươi muốn giết Ma Hậu, có tiền, bên ta sẽ giúp ngươi xong!"
Giọng của Tô Hạo vang bên tai Hoa Phi Vũ.
"Vậy làm sao ta liên lạc với ngươi?"
Hoa Phi Vũ như quỷ thần xui khiến nói ra một câu như vậy.
Nhưng Tô Hạo không hề đáp lời.
Bởi vì hiện tại bên hắn không có nhân thủ, sao có thể có người liên hệ, thân phận thật của mình cũng không thể để lộ ra ngoài.
"Xem ra phải tìm một người đại diện mới được."
Tô Hạo thầm nghĩ.
Thời gian này, Tô Hạo không có đánh dấu được nhân vật, chỉ toàn đánh dấu vật phẩm và công pháp.
Nếu có đánh dấu được nhân vật, như vậy sẽ có người đại diện, dù sao đánh dấu được nhân vật, mới làm hắn tin tưởng nhất.
Sao vẫn chưa có nhỉ.
Tô Hạo đem 10 vạn lượng bạc trong ngực chuyển thẳng vào không gian hệ thống.
Ngân phiếu vẫn là để trong không gian hệ thống cho an toàn nhất.
"Có lẽ có thể tìm hiểu từ Túy Hoa Lâu một chút, xem có thể tìm được tung tích của Phiêu Nhược Vân không."
Phiêu Nhược Vân là phong chủ Phiêu Miểu Phong của Huyết Hà Phái, việc nàng xuất hiện ở Hạ Lan Sơn thành không thể giấu diếm được, nên chắc rất dễ tìm ra.
Tô Hạo dịch dung thành một thân phận khác, đi đến Túy Hoa Phường, chi ra một chút tiền lẻ, liền biết được nơi ở của Phiêu Nhược Vân.
Trong một biệt viện ở phía tây thành Hạ Lan Sơn.
Lúc này.
Phía tây thành, bên trong lầu các của một biệt viện.
Phiêu Nhược Vân đang đứng ở trên lầu các, ánh mắt nhìn về phía hồ nước có hòn non bộ trước mặt.
"Nam Cung Thành và Nguyên Lãng đến chưa?"
Nàng khẽ giọng hỏi.
Sau lưng nàng.
Một nữ tử mặc váy đen khom người nói: "Bẩm Ma Hậu đại nhân, đã đến, hiện tại đang ở chỗ ở của Nam Cung Tiểu Điệp."
"Chỗ ở của Nam Cung Tiểu Điệp?"
Nghe vậy Phiêu Nhược Vân khẽ chau mày.
"Tung tích của Lâm Nhược Hi và Lâm lão vẫn chưa dò được sao?"
"Không có bất kỳ manh mối nào, chỉ sợ là đã lành ít dữ nhiều!"
Nữ tử mặc váy đen đáp.
"Là ai đang đối phó bọn họ vậy?"
Phiêu Nhược Vân chau mày, thầm nghĩ trong lòng.
"Tiếp tục điều tra, còn Tần Vô Vi bên kia có tra được gì không?"
"Không có đầu mối gì cả, bên đó cũng không có manh mối."
Nữ tử váy đen lắc đầu nói.
"Được rồi, ta biết rồi, ngươi lui xuống đi."
Phiêu Nhược Vân phất tay nói.
Nữ tử váy đen khom người rời khỏi phòng, chỉ còn lại một mình Phiêu Nhược Vân.
Đúng lúc này.
Một bóng đen từ ngoài cửa sổ trực tiếp nhảy vào trong lầu các.
Người đến là một nam tử trung niên chừng ba mươi lăm tuổi.
Nam tử trung niên mặc trường bào tơ vàng đen, dáng vẻ đường hoàng, ánh mắt sắc bén, trên người mang theo một vẻ uy nghiêm như có như không.
"Ma Hậu đại nhân, không ngờ người lại xuống núi."
Nam tử trung niên nhìn Phiêu Nhược Vân, lên tiếng nói.
"Tả Đồng, thấy bản tôn mà ngươi không hành lễ sao?"
Về phần Phiêu Nhược Vân, khi thấy đối phương thì sắc mặt trở nên lạnh lẽo, giọng nói tràn đầy vẻ lạnh lùng.
Từ miệng Phiêu Nhược Vân, biết được nam tử trung niên này xuất hiện chính là Tả Đồng, Tả hộ pháp của Ma Môn.
"Tuy ngươi là Ma Hậu, nhưng cũng chỉ là Ma Hậu, không phải Ma Chủ."
Tả Đồng nhìn Phiêu Nhược Vân, trầm giọng nói.
"Tả Đồng, ngươi thật to gan!"
Nhìn Tả Đồng, Phiêu Nhược Vân hừ lạnh một tiếng.
"Ma Hậu, lần này ta đến là muốn hỏi, vì sao lại ra tay với đồ nhi của ta, Hoa Phi Vũ?"
Tả Đồng không hề vòng vo với Ma Hậu, nói thẳng mục đích đến đây của hắn.
"Đối phó Hoa Phi Vũ là ý của Huyết Hà Phái, không phải ý của ta."
"Hoa Phi Vũ là một trong tám lệnh chủ của Ma Môn, thân là Ma Hậu, sao ta lại đối phó nàng được? Tả hộ pháp, ngươi đừng nên nghĩ như vậy."
Phiêu Nhược Vân trực tiếp phủ nhận.
"Ma Hậu, những năm gần đây Ma Chủ bế quan không ra, ngươi chấp chưởng Ma Môn, hành động quá lớn rồi."
"Ta phản đối ngươi, ngươi không đối phó được ta, liền ra tay với đồ nhi của ta, ta cảm thấy ngươi hơi quá rồi."
Tả Đồng nhìn Ma Hậu, chăm chú nói.
Giọng nói mang theo chút bất thiện.
"Ngươi cũng biết bây giờ ta đang chấp chưởng Ma Môn, nắm trong tay quyền lực của môn chủ, nhưng ngươi lại luôn đối địch với ta, khiến kế hoạch của ta tiến triển chậm chạp."
"Ngươi nhìn xem Thiên Tôn tổ chức và Thanh Long xem, bây giờ thế lực của họ đã vang dội Đại Hạ Vương Triều, còn Ma Môn chúng ta đến giờ vẫn chưa thể thống nhất các thế lực ma đạo ở bên ngoài!"
Phiêu Nhược Vân nhìn Tả Đồng, nói.
"Ma Hậu, kế hoạch của ngươi quá điên cuồng, một bước bất cẩn, chúng ta sẽ mất hết tất cả."
"Đến lúc đó bao nhiêu năm phát triển của Ma Môn sẽ tan thành mây khói chỉ trong chốc lát, khi Ma Chủ xuất quan, chúng ta cũng không có ai dùng được nữa, nên ta không thể không cẩn thận."
"Huống hồ, chẳng lẽ ngươi không biết Đại Hạ Vương Triều tuyệt đối sẽ không để chúng ta Ma Môn thống trị các môn phái ma đạo bên ngoài kia!"
Tả Đồng tỏ vẻ rất tỉnh táo.
"Không thể hoàn toàn khống chế, nhưng chúng ta cần phải nắm trong tay một phần."
"Đây cũng là mục đích ta hợp tác với triều đình, chỉ cần chiếm được Vệ Bi Hồi, trong Huyết Hà Phái sẽ không ai có thể hơn ta được."
"Ta sẽ thành chủ của Huyết Hà Phái, đến lúc đó Ma Môn có thể âm thầm ăn mòn Huyết Hà Phái, từ từ biến Huyết Hà Phái thành phân đà của Ma Môn."
Phiêu Nhược Vân trầm giọng nói.
"Hôm nay những người tới kia là Phương Ứng Khán của tập đoàn Kiều, còn có Nguyên Lãng, vị đại tướng đệ nhất của hắn, bọn họ không phải dễ đối phó như vậy."
"Huống hồ Vệ Bi Hồi lại còn tu luyện thành Long Môn Thần Công, không dễ đối phó như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận