Đánh Dấu Trăm Năm, Ta Đã Trở Thành Ma Đạo Cự Phách

Đánh Dấu Trăm Năm, Ta Đã Trở Thành Ma Đạo Cự Phách - Chương 127: Linh Thứu Sơn thiên trì, Bồ Đề Đại Phật Tự (length: 7900)

Nghe được tiếng hệ thống, Tô Hạo có vẻ hơi hứng khởi.
Bất kể thế nào hắn cũng muốn giết chết Mục Vô Hối này, cho nên có thể đổi được hai tấm thẻ đánh dấu, rất không tệ.
Ánh mắt hắn nhìn về phía thi thể Mục Vô Hối bị hắn một kiếm đánh chết.
Giang hồ chém giết, giết chết đối phương nhất định phải sờ thi.
Hắn tới bên người Mục Vô Hối, tìm được mấy vạn lượng ngân phiếu, còn có một số đan dược.
Loại đan dược có chút dùng để tu luyện, có chút là giải độc, chính là thứ vừa nãy suýt chút nữa hắn uống phải trong cái bình thuốc độc màu đỏ.
Trên người không có bí kíp.
Chỉ có một cái lệnh bài phân đà chủ của Thanh Long Hội.
Tô Hạo ném tất cả những thứ này vào không gian hệ thống.
Sau đó đi đến trước mặt người áo đen kia.
Hắc y nhân kia chắc hẳn là tâm phúc của Mục Vô Hối, trên người hẳn cũng có nhiều đồ.
Ở trên người người áo đen, Tô Hạo tìm được một quyển sổ tay.
Trên sổ tay có hơn mười người, trong đó tên của hắn ở vị trí thứ sáu, năm người phía trước đều đã bị gạch đi.
Còn phía sau thì không có.
"Chẳng lẽ những người này, chính là những người Mục Vô Hối khống chế ở Huyết Hà Phái!"
Ánh mắt Tô Hạo ngưng tụ.
Mục Vô Hối vừa nãy bảo chỉ có ba người, nhưng bây giờ đã có sáu, tên Mục Vô Hối này không nói lời thật.
Tìm kiếm một chút, chỉ tìm được một chút bạc.
Người áo đen kia có vẻ hơi nghèo, chỉ có mấy trăm bạc.
Tô Hạo nhìn thoáng qua dòng sông bên cạnh.
Trói hai người trên người vào hai khối đá lớn rồi ném hai cỗ thi thể vào dòng sông.
Còn về việc có thể bị phát hiện hay không, sau này mình có bị truy sát hay không.
Hắn căn bản không để ý.
Chỉ cần đến Huyết Hà Phái, hắn liền an phận nằm im, nằm đến khi trên người có đầy đủ át chủ bài thì ra ngoài.
Làm xong những việc này, Tô Hạo leo lên ngựa, hướng phía nơi xa mà đi.
Mấy canh giờ sau!
Một thân ảnh xuất hiện ở đây.
Hắn xem xét tình hình chung quanh, phát hiện hai vũng máu.
Ánh mắt hơi ngưng lại.
"Đà chủ bọn họ đâu?"
Thân ảnh này lẩm bẩm trong miệng.
Hắn biết đà chủ có việc cần phải đi xử lý, nhưng không biết là chuyện gì.
"Bất quá nhìn tình hình này, đà chủ khả năng lành ít dữ nhiều, chuyện này, phải lập tức báo cáo lên trên!"
Thân ảnh này trầm giọng nói.
Lúc này tại một nơi khác!
Thanh Long Hội bảy đại phân bộ, cứ điểm Vạn Lý Hoàng Sát.
Vạn Lý Hoàng Sát là một trong bảy Long Thủ, do Ngũ Long Thủ Dương Mộc Đình sáng tạo, là một tổ chức sát thủ.
Trong một căn phòng.
Một người áo đen khom người bẩm báo.
"Long Thủ, Mục Vô Hối đà chủ, nghi là đã tử vong!"
Người áo đen kia sau khi nói xong, đứng sang một bên chờ đợi chỉ thị.
"Mục Vô Hối chết rồi, hắn không phải đi đến Giang Nam thành để tiếp nhận phân đà Giang Nam sao? Sao lại chết được?"
Trong chỗ sâu căn phòng phát ra một giọng trầm thấp.
"Bẩm Long Thủ, Mục đà chủ, gần đây đang bí mật mưu đồ Huyết Hà Tâm Kinh của Huyết Hà Phái, cho nên đang bày mưu ở Huyết Hà Phái!"
Người áo đen kia lên tiếng.
"Mưu đồ bí mật Huyết Hà Tâm Kinh của Huyết Hà Phái, lá gan của hắn thật là lớn!"
"Chẳng lẽ bị người của Huyết Hà Phái phát hiện sao?"
"Chuyện này, ngươi đi điều tra cho rõ, nhất định phải tìm cho ta manh mối, nếu như là người của Huyết Hà Phái giết hắn."
"Vậy thì chúng ta phải cho Huyết Hà Phái chút thể diện!"
Trong phòng truyền ra một giọng âm lãnh.
"Vâng, Long Thủ!"
Người áo đen khom người rời khỏi phòng.
Sau khi hắn rời đi, trong phòng.
Một thân ảnh đi ra, người này là một nam tử trung niên, ánh mắt âm lãnh.
Nếu như chạm phải ánh mắt của hắn, giống như bị rắn độc tiếp cận.
"Huyết Hà Phái, Huyết Hà Tâm Kinh!"
Nam tử trung niên này lẩm bẩm trong miệng.
"Bọn hắn không nhất định tra ra, ngươi phái người điều tra hành tung của Mục Vô Hối, xem có thể biết được ai giết hắn không."
"Còn chuyện phân đà Giang Nam, cũng là một chuyện phiền phức, phân đà chủ tập kích Lục Phiến Môn, chuyện này ta thật không ngờ tới!"
"Chuyện này, ngươi cũng sắp xếp người điều tra!"
Dương Mộc Đình lên tiếng.
Gần đây hắn nhận được tin tức, phân đà chủ phân đà Giang Nam thuộc quản lý của mình, lại đi tập kích Lý Huyền Y.
Điều này khiến hắn khi đang kinh ngạc, cũng cảm giác được có người đã trà trộn vào Thanh Long Hội của bọn hắn.
"Hiểu rồi!"
Trong bóng tối của gian phòng, một giọng nói truyền đến.
Nhưng lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Tại một nơi khác.
Tô Hạo đã đến Vũ thành, thành phố trung tâm tỉnh Vũ Châu.
Từ khi giết chết phân đà chủ Giang Nam, Tô Hạo một đường phi nhanh, đồng thời dịch dung che giấu thân phận mình.
Hắn có thể bị Mục Vô Hối tìm được, cũng có thể bị người khác tìm ra.
Đến lúc đó đối phương đi dọc theo con đường đó, sẽ có thể phát hiện ra hắn.
Nếu Thanh Long Hội phái cường giả đến, hắn cũng chưa chắc đối phó được.
Đến Vũ Châu thành, Tô Hạo điều tra tình hình thành Vũ Châu một chút.
Hiện giờ trên người hắn có 2 tấm thẻ đánh dấu tùy ý, Vũ Châu tổng thể mà nói là hoang vắng, nhưng Vũ Châu thuộc về thành phố trung tâm.
Nhân viên cũng rất đông.
Mà Vũ Châu thành còn có hai nơi nổi danh nhất, một là Tam Thanh Đạo Quán, một là Bồ Đề Đại Phật Tự.
Tô Hạo dừng chân ở Vũ Châu, cũng là muốn đến hai nơi này đánh dấu một phen.
Chờ đi qua Vũ Châu, hắn sẽ đến Huyết Hà Phái, nên hắn không cần giữ lại 2 tấm thẻ đánh dấu này.
Tô Hạo vào một tửu lâu, giao ngựa cho tiểu nhị, phân phó tiểu nhị mang lên ít rượu thịt.
Trước hết lấp đầy bụng rồi đến Bồ Đề Đại Phật Tự cùng Tam Thanh Đạo Quán.
Không lâu sau, rượu thịt đã lên.
"Trên đường đi, toàn không được ăn cơm tử tế!"
Tô Hạo cho tiểu nhị chút bạc vụn, vừa ăn vừa uống rượu một mình.
Lúc này!
Trong tửu quán, tiếng người ồn ào, rất nhiều võ giả đeo đao, đều ở đó trò chuyện.
"Các ngươi có biết không? Bạch Nhược Tuyết của U Minh Phái, đến Vũ thành của chúng ta, hôm trước còn một mình đấu với Huyễn Diệt Cung, Huyễn Diệt tiên tử."
"Biết, kết quả thế nào?"
Có người hỏi.
"Đương nhiên là Bạch Nhược Tuyết thắng rồi!"
"Vậy bây giờ Bạch Nhược Tuyết ở đâu?"
"Bạch Nhược Tuyết hiện tại hình như đang làm khách ở Tây Môn thế gia, cùng thiếu cung chủ Linh Thứu Cung là Hư Vô Hành."
"Các ngươi cũng biết Tây Môn gia, Tây Môn Xuyên, luôn nhớ thương Bạch Nhược Tuyết."
"Trong giang hồ ai mà chẳng nhớ thương, Bạch Nhược Tuyết chính là đệ nhất mỹ nhân ngoại cảnh, nếu như có thể có được sự ưu ái của nàng, chết cũng đáng a!"
Một vị giang hồ khách nói.
"Ngươi muốn được ưu ái, cũng không nhìn lại bản thân mình thế nào đi!"
"À đúng rồi, Bạch Nhược Tuyết đến Vũ thành, là vì chuyện gì, sẽ không vô duyên vô cớ mà đến đây đâu!"
Một vài võ giả mở miệng hỏi.
"Hình như là vì Linh Trì của Linh Thứu Cung mà đến, ngươi cũng biết Linh Thứu Cung mỗi năm đều thả ra 10 chỉ tiêu, dành cho những người trong giới võ lâm."
"Linh Trì!"
"Nếu ta có thể tu luyện bên trong, chỉ sợ có thể trực tiếp đột phá đến Thần Nguyên."
"Để ta tu luyện trong đó, ta khẳng định có thể bước vào Thần Phủ cảnh."
Những người khác nhao nhao nói.
Trong tửu lâu, Tô Hạo nghe vậy, tâm thần khẽ động.
Linh Trì này chắc chắn là một nơi tu luyện không tồi.
"Không biết khi nào sẽ mở ra, có lẽ mình có thể tranh thủ một chút chỉ tiêu mở ra cho người ngoài này!"
Tô Hạo thầm nghĩ.
Sau đó hắn ăn một chút đồ ăn, liền đi về phía Bồ Đề Đại Phật Tự.
Lần trước đánh dấu trong chùa đã được đồ tốt, cho nên trạm thứ nhất của Tô Hạo chính là Bồ Đề Đại Phật Tự.
Khi Tô Hạo đang trên đường đi Bồ Đề Đại Phật Tự.
Một cỗ kiệu xuất hiện ở trước mặt Tô Hạo.
"Kiệu của Bạch Nhược Tuyết!"
Tô Hạo ánh mắt nheo lại, kiệu của Bạch Nhược Tuyết cũng đang hướng phía Bồ Đề Đại Phật Tự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận