Đánh Dấu Trăm Năm, Ta Đã Trở Thành Ma Đạo Cự Phách

Đánh Dấu Trăm Năm, Ta Đã Trở Thành Ma Đạo Cự Phách - Chương 183: Bạo Vũ Lê Hoa Châm, Hoa Phi Vũ trọng thương (length: 8162)

Đao quang mạnh mẽ, tốc độ cực nhanh.
Lâm Nhược Hi vội vàng dùng kiếm ngăn cản.
Đồng thời một chưởng vỗ hướng bóng đen vừa xuất hiện, trong lòng bàn tay ngưng tụ một cỗ hàn khí sắc bén.
Hàn khí đánh ra, trong chốc lát ảnh hưởng tới tốc độ của người vừa ra đao.
Keng!
Trường kiếm chặn được công kích của đao dài, nhưng thân hình cũng bị chấn lui ra mấy bước.
Mà giờ phút này Hoa Phi Vũ thì thân hình lóe lên, nhanh chóng bay về phía nơi xa.
"Người kia là ai?"
Nam Cung Hiên đang quan chiến ở một bên nhìn Triệu Quy Nhân hỏi.
"Không biết, không phải người của Ma môn chúng ta, xem ra thân phận Hoa Phi Vũ này không hề đơn giản."
Ánh mắt Triệu Quy Nhân ngưng tụ, hiện tại rất nhiều chuyện đã vượt ra khỏi kế hoạch của hắn.
Hắn vung tay lên, trong nháy mắt phía sau hắn xuất hiện một người mặc thanh bào, mang mặt nạ nam tử.
Nam tử này vừa xuất hiện, thân hình liền lóe lên, lao thẳng về phía lão giả áo đen vừa xuất đao công kích.
Nam tử áo bào xanh này, trong lòng bàn tay hiện lên màu đen, là một bộ bao tay phát ra hàn quang.
Gần như trong nháy mắt nam tử áo bào xanh ra tay, người áo đen xuất đao đã cảm nhận được nguy hiểm.
Trong nháy mắt, trường đao trong tay hắn mang theo sấm chớp mưa bão, xé rách không khí hướng phía nam tử áo bào xanh kia công kích.
Tốc độ công kích như mưa to gió lớn.
Keng keng!
Trường đao và găng tay va vào nhau, tia lửa bắn tung tóe, cả hai trực tiếp lùi về sau, hai bên đều tập trung cao độ nhìn đối phương.
Ánh mắt Tô Hạo hướng phía chỗ nam tử áo bào xanh vừa xông ra nhìn lại.
Thân hình ẩn nấp, lẻn đến chỗ đó, khi Tô Hạo đến gần thì lập tức khựng lại.
Trong đó Tô Hạo đoán ra một người là Triệu Quy Nhân, một trong mười hai sứ giả của Ma Môn, Đường Nguyên từng miêu tả hình dạng người này cho Tô Hạo.
Chỉ có một người khiến Tô Hạo hơi kinh ngạc.
Vậy mà lại là Nam Cung Hiên, kẻ đi sau lưng Lâm Tuyết.
"Sao lại là Nam Cung Hiên?"
Trong lòng Tô Hạo có chút khó hiểu. Ngay khi hắn đang trầm tư thì Lâm Nhược Hi lập tức lóe thân, hướng về phía Hoa Phi Vũ mà đi.
Mục tiêu của nàng là Hoa Phi Vũ.
Khi Lâm Nhược Hi hành động, Nam Cung Hiên và Triệu Quy Nhân cũng đuổi theo.
Lâm Nhược Hi và Hoa Phi Vũ mới là mục tiêu của bọn hắn.
Trong đó Nam Cung Hiên đeo mặt nạ, còn Triệu Quy Nhân thì không.
Lúc bọn hắn động thủ, Tô Hạo đang ẩn nấp cũng theo sát phía sau.
Mọi việc đã hoàn toàn vượt quá dự liệu của Tô Hạo.
Hô!
"Hoa Phi Vũ, hôm nay ngươi đừng hòng thoát."
Lâm Nhược Hi khi thấy hình dạng Hoa Phi Vũ liền quát một tiếng, thân hình lóe lên, trường kiếm trong tay bắn ra nhanh như chớp, đâm về sau lưng Hoa Phi Vũ.
Bành!
Hoa Phi Vũ trở tay một chưởng đánh tan kiếm khí, nhưng thân hình cũng bị khựng lại.
"Lâm Nhược Hi, ngươi muốn chết!"
Sắc mặt dữ tợn lộ ra trên gương mặt trắng trẻo của Hoa Phi Vũ, nàng chỉ là không muốn dây dưa, chứ không sợ Lâm Nhược Hi.
"Chỉ có một mình ta ra tay với ngươi thì sao, Triệu sứ giả, ngươi cũng tới rồi, vậy thì ra tay đi."
Lâm Nhược Hi nhìn về một chỗ sau lưng nói.
Hình như nàng biết có ai theo tới.
"Được, ta sẽ làm theo ý Lâm cô nương."
Vừa nói, Triệu Quy Nhân bước ra.
Còn Nam Cung Hiên thì theo phía sau hắn, chỉ là trên mặt đeo mặt nạ.
Không thấy rõ diện mạo.
Triệu Quy Nhân vừa bước ra, ánh mắt liền trở nên đỏ au quỷ dị, khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn: "Hoa Phi Vũ, hôm nay ngươi không có cơ hội sống sót rời khỏi."
"Giết ngươi, ta sẽ là lệnh chủ Ma Môn!"
"Triệu Quy Nhân!"
Nhìn Triệu Quy Nhân vừa bước ra, ánh mắt Hoa Phi Vũ vô cùng tức giận, sát khí ngút trời.
Tuy nàng biết hành tung của mình sớm đã bị Huyết Hà Phái nắm giữ, nhưng người bán đứng hành tung của nàng, nàng nhất định sẽ giết chết.
"Thực lực của ngươi chẳng qua cũng chỉ là Thần Phủ đỉnh phong, còn hắn cũng chỉ là Thần Nguyên cảnh."
"Cho dù các ngươi liên thủ cũng không giết được ta."
Hoa Phi Vũ hừ lạnh nói.
"Thực lực của ta, tuy không đạt đến Pháp Tướng, nhưng giết ngươi cũng không nhất thiết phải đủ thực lực."
Khi nói chuyện, trong tay Triệu Quy Nhân xuất hiện một ống tròn đen nhánh.
"Bạo Vũ Lê Hoa Châm!"
Nhìn ống tròn đen nhánh trong tay Triệu Quy Nhân.
Hoa Phi Vũ biến sắc.
Điểm đặc biệt nhất của Bạo Vũ Lê Hoa Châm là có thể xuyên thấu chân khí hộ thể.
Đương nhiên nếu chỉ đối mặt Bạo Vũ Lê Hoa Châm, có lẽ nàng không sợ.
Nhưng giờ còn có thêm một Lâm Nhược Hi cảnh giới Pháp Tướng, nàng không thể xem thường.
Lúc này, trong lúc Hoa Phi Vũ kinh hãi, khóe miệng Triệu Quy Nhân lộ ra vẻ dữ tợn.
Bạo Vũ Lê Hoa Châm trong tay trực tiếp khai hỏa, vô số lưỡi dao từ ống tròn bắn ra.
Hoa Phi Vũ cau mặt, hai bàn tay trắng nõn như ngọc trực tiếp chắn hướng Bạo Vũ Lê Hoa Châm bắn tới, đặc biệt là những chỗ yếu như đầu và tứ chi.
Dù sao trên người nàng có giáp hộ thân, cộng thêm chân khí ngăn cản có thể đỡ được Bạo Vũ Lê Hoa Châm này.
Sau khi trận mưa lê hoa châm kết thúc, trên mặt Hoa Phi Vũ lộ ra một chút mồ hôi.
Trận vừa rồi, khiến nàng tiêu hao không ít lực lượng.
Lúc này Lâm Nhược Hi ra tay.
"Băng Phách Hàn Quang Chưởng!"
Giờ khắc này, trên người Lâm Nhược Hi bộc phát ra một cỗ hàn khí khổng lồ.
Cỗ hàn khí đó so với lúc trước còn cường đại hơn mấy lần.
Bây giờ nàng đang mượn Cửu Tinh Hàn Châu bộc phát ra uy lực một chưởng này.
Chưởng xuất, không khí xung quanh cũng trở nên lạnh giá.
Hoa Phi Vũ vừa chặn xong Bạo Vũ Lê Hoa Châm, sắc mặt biến đổi, nàng cảm nhận được hàn khí một chưởng này.
Lập tức một cỗ ma khí ngập trời bùng nổ trên người Hoa Phi Vũ, cũng xuất một chưởng đánh ra, hai cỗ lực lượng va chạm.
Ma khí và hàn khí phát ra va chạm, hình thành một cỗ lực lượng hỗn hợp cường đại, xung kích ra bốn phía.
Triệu Quy Nhân vừa ra tay, và cả Nam Cung Hiên đang đứng một bên, đều nhanh chóng lui về sau.
Còn mặt đất nơi hai nàng giao thủ, lại xuất hiện hiện tượng nứt băng, mặt đất nứt vỡ còn hiện ra một lớp băng sương.
Không nhiều lời, sau khi hai người ra một chưởng liền tiếp tục đại chiến, ngay lập tức tiến vào giai đoạn gay cấn.
"Đây chính là chiến đấu giữa phụ nữ!"
Tô Hạo nấp trong bóng tối nhìn trận chiến giữa hai người.
Thật hung hãn, khí kình quét ngang, xung quanh ngập tràn hàn khí và ma khí, khói bụi bốc lên mù mịt.
Nếu người bình thường đứng gần bọn họ, chỉ sợ đã bị cỗ lực lượng này chấn thổ huyết trọng thương.
Giữa sân.
Hoa Phi Vũ tiêu hao quá nhiều, lúc này thân hình như bươm bướm.
Còn Lâm Nhược Hi với trường kiếm trong tay, kiếm khí sắc bén, chiêu nào chiêu nấy mang sát khí, nhưng một lúc vẫn không bắt được Hoa Phi Vũ.
Bất quá kiếm khí mang theo hàn khí cũng dần ảnh hưởng đến động tác của Hoa Phi Vũ.
Ánh mắt Triệu Quy Nhân ngưng tụ, trong tay hắn xuất hiện một chiếc đinh dài đen nhánh, hắn cầm trong tay, thân hình đột nhiên bùng nổ.
Một chưởng trực tiếp đánh về sau lưng Hoa Phi Vũ.
Cảm nhận được chưởng phong ập đến, Hoa Phi Vũ theo bản năng một chưởng vỗ ra.
Phụt! Phụt!
Lập tức lòng bàn tay nàng bị một chiếc đinh đen xuyên thủng, một dòng máu đen từ trong lòng bàn tay chảy ra.
Chiếc đinh dài này đã bị bôi độc dược.
Hoa Phi Vũ lập tức cảm thấy bàn tay mình có chút tê dại.
"Hèn hạ!"
Hoa Phi Vũ gầm lên một tiếng.
Cánh tay kia lại một chưởng vỗ vào ngực Triệu Quy Nhân, nhưng thân hình Triệu Quy Nhân lại quỷ dị lách mình tránh né ra.
Hắn lui về phía sau.
Còn bên này, Lâm Nhược Hi vung trường kiếm đâm tới cánh tay Hoa Phi Vũ vừa xuất chưởng, tốc độ cực nhanh.
Hoa Phi Vũ tránh không kịp, cánh tay bị đâm trúng, một luồng khí lạnh xâm nhập cơ thể.
Lập tức cơ thể và cánh tay trở nên cứng đờ, nhưng thân hình vẫn lùi ra khỏi phạm vi công kích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận