Đánh Dấu Trăm Năm, Ta Đã Trở Thành Ma Đạo Cự Phách

Đánh Dấu Trăm Năm, Ta Đã Trở Thành Ma Đạo Cự Phách - Chương 130: U Minh Phái, Khinh Nhược Trần (length: 8767)

Tô Hạo nhìn Bạch Nhược Tuyết trước mặt, mắt nàng nhắm nghiền.
Bạch Nhược Tuyết này, ngay lúc Tô Hạo bước vào phòng đã dùng một chút mị thuật đơn giản.
Nàng định lợi dụng lúc tâm thần hắn hơi thả lỏng, sẽ thi triển mị thuật mạnh hơn để đối phó hắn.
Người phụ nữ này không thể xem thường.
"Bạch cô nương, nãy giờ toàn là ngươi nói, vậy ta tại sao phải giúp ngươi chứ?"
Tô Hạo lạnh giọng đáp lời.
Bạch Nhược Tuyết này ra vẻ cao ngạo, Tô Hạo rất không thích.
Nghe vậy, thần sắc Bạch Nhược Tuyết hơi khựng lại.
Khi nói chuyện với Tô Hạo, nàng cũng đã dùng một chút mị thuật.
Lại thêm dung mạo trời cho của mình.
Nàng tin rằng chỉ cần là đàn ông sẽ đều vì nàng làm việc.
Nhưng bây giờ người này, dường như không bị chút ảnh hưởng nào.
Người này không hề đơn giản.
Bạch Nhược Tuyết thầm nghĩ.
"Giống như ngươi vừa nói, giúp ta ra tay, ta sẽ trả thù lao cho ngươi!"
"Ngoài khoản thù lao đã nói, ta sẽ thêm một bình U Minh Huyết Đan!"
Bạch Nhược Tuyết thu mị thuật, trầm giọng nói.
Nàng thăm dò và ra chiêu với Tô Hạo, không chiếm được thế thượng phong.
Bây giờ nàng bắt đầu đối đãi người này, đặt hắn ngang hàng với mình.
"Một bình U Minh Huyết Đan!"
Trong đầu Tô Hạo hiện lại U Minh Huyết Đan.
Về U Minh Huyết Đan này, hắn còn có chút ký ức, nó là một loại đan dược cấp bậc trong U Minh Phái.
Một bình U Minh Huyết Đan có 10 viên, ước chừng có thể bán được 5 vạn lượng bạc.
Là loại đan dược cực kỳ quý giá.
Đối phương đưa ra thù lao như vậy, có thể thấy muốn ngăn người phụ nữ kia không dễ.
"Ngươi muốn ta ngăn ai?"
Tô Hạo hỏi.
"Một trong những Thánh nữ của U Minh Phái, Khinh Nhược Trần."
Bạch Nhược Tuyết đáp.
"Khinh Nhược Trần, một trong tam đại Thánh nữ của U Minh Phái, nàng muốn cướp Huyết Bồ Đề của ngươi?"
Tô Hạo ngưng mắt hỏi.
"Đúng vậy, cho nên ta mới nhờ ngươi giúp ta ngăn cản Khinh Nhược Trần."
Bạch Nhược Tuyết trầm giọng nói.
"Đưa U Minh Huyết Đan cho ta trước đi, ta giúp ngươi chặn ả lại."
Tô Hạo nói.
Tô Hạo cũng muốn Huyết Bồ Đề ở Bồ Đề Đại Phật Tự kia.
Việc Bạch Nhược Tuyết ra tay có thể giúp hắn biết được thực lực của gã hòa thượng kia.
Bây giờ trên người Tô Hạo không có quân bài chủ lực mạnh mẽ.
Nếu đối phương quá mạnh, hắn sẽ tính đến chuyện bỏ nhiệm vụ này.
Đương nhiên nếu như Bạch Nhược Tuyết và người Bồ Đề Đại Phật Tự lưỡng bại câu thương, vậy hắn, kẻ ngư ông đắc lợi, chắc chắn sẽ hưởng lợi.
Không chỉ có được Huyết Bồ Đề, hoàn thành nhiệm vụ mà còn có thêm một bình U Minh Huyết Đan.
Bạch Nhược Tuyết nhìn Tô Hạo, ánh mắt mập mờ.
Nàng sợ mình đưa U Minh Huyết Đan ra, đối phương sẽ không giữ lời, không giúp nàng chặn Khinh Nhược Trần.
Vậy thì có chút thiệt thòi cho nàng.
Nhưng hiện tại nàng ở Vũ Châu đúng là không có ai, người của nàng đều đã bị Khinh Nhược Trần mua chuộc.
Người ngoài còn đáng tin hơn thuộc hạ của mình hiện tại.
Nếu không thì nàng đã không chọn Tô Hạo chỉ gặp một lần lại không rõ lai lịch thế này.
Đôi mắt đẹp của nàng nhìn chằm chằm Tô Hạo, muốn nhìn ra được gì đó từ ánh mắt hắn.
"Mỹ nữ, đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta sợ là nàng có ý gì với ta đó!"
Tô Hạo khẽ nói.
Lúc nói, Tô Hạo nhanh chân vào phòng, ngồi xuống ghế dài.
Nghe vậy, Bạch Nhược Tuyết khẽ cau mày.
Nàng không ngờ Tô Hạo sẽ nói ra lời trêu chọc như vậy.
"Đây là một bình U Minh Huyết Đan, hi vọng ngươi đừng nuốt lời."
"Thời gian nào xuất thủ, thời gian ta ở đây không còn dài đâu."
Tô Hạo nhận lấy U Minh Huyết Đan, không thèm nhìn liền cất vào trong ngực.
Dù muốn U Minh Huyết Đan, nhưng Tô Hạo không định tự mình dùng.
Dù sao có đôi khi, phụ nữ càng xinh đẹp thì càng phải đề phòng.
Đương nhiên đó là loại phụ nữ xinh đẹp không phải của mình.
"Ta sẽ sai người điều tra, nếu đối phương nôn nóng đưa Huyết Bồ Đề thì chắc là trong một hai ngày tới!"
"Nếu hai ngày mà không nhận được tin của ta, thì giao dịch chúng ta coi như bỏ qua!"
"U Minh Huyết Đan đó xem như là quà gặp mặt của ta dành cho các hạ!"
Nói rồi, Bạch Nhược Tuyết hóa thành vệt sáng trắng rời khỏi qua cửa sổ.
"Mấy người giang hồ chẳng lẽ đều thích đi cửa sổ sao?"
"Đường hoàng không đi lại thích cửa sổ!"
Tô Hạo lắc đầu.
Sau đó sai tiểu nhị của quán trọ thay toàn bộ đồ uống trà trong phòng hắn bằng đồ mới.
Dù sao Bạch Nhược Tuyết vừa ghé qua, nhỡ nàng làm gì đó thì phiền.
Bên ngoài khách sạn.
Bạch Nhược Tuyết đáp xuống, lần nữa về tới trong trang viên.
Chủ trang viên, gã đàn ông hơi mập thấy Bạch Nhược Tuyết trở về liền khom người hành lễ.
"Người của Bồ Đề Đại Phật Tự chuẩn bị mang Huyết Bồ Đề đi rồi, ngươi giúp ta điều tra xem thời gian bọn họ đưa đi."
Bạch Nhược Tuyết phân phó.
"Muốn đưa Huyết Bồ Đề đi!"
Nghe vậy, gã hơi mập giật mình.
Nhưng lập tức cúi người nói: "Thuộc hạ sẽ lập tức phái người canh chừng Bồ Đề Đại Phật Tự."
"Đi đi!"
Bạch Nhược Tuyết gật đầu nhẹ.
Gã hơi mập lập tức khom người rời đi.
Nhìn bóng dáng gã mập mạp rời đi, trong mắt Bạch Nhược Tuyết lóe lên tia lạnh lẽo.
Trước đó nàng đã thi triển mị hoặc chi thuật lên gã mập mạp.
Khiến gã vô tình phun ra một ít chuyện.
Đương nhiên gã mập mạp không hề biết mình đã bị nàng mê hoặc.
"Chuyện này xong, chính là lúc lấy mạng ngươi."
Bạch Nhược Tuyết thầm nghĩ.
U Minh Phái có ba Thánh nữ, nhưng vị trí phái chủ thiếu thì chỉ có một người, cho nên cả ba luôn tranh giành.
Không dung nhường cho nhau.
Ai yếu sẽ phải chết.
Một thời gian trước nàng luyện Cửu Sát Âm Hoàn Công bị thương kinh mạch, cần chí dương dược lực của Huyết Bồ Đề để chữa trị.
Cho nên nàng mới sai người điều tra Huyết Bồ Đề.
Chỉ cần có được Huyết Bồ Đề, nàng không chỉ khôi phục được hoàn toàn vết thương, mà còn có thể tiến thêm một bậc.
Nếu không có Huyết Bồ Đề, nàng chỉ có thể tìm phương pháp khác.
Nhưng những phương pháp khác sẽ để lại di chứng.
Bất lợi cho việc tu luyện sau này của nàng.
Một khi việc tu luyện gặp bất lợi, sẽ nảy sinh vấn đề trong việc tranh đoạt vị trí thiếu phái chủ.
Lúc đó tính mạng nàng sẽ khó giữ.
Vì vậy Huyết Bồ Đề nhất định phải nghĩ cách đoạt được.
Một ngày sau!
Bạch Nhược Tuyết nhận được tin.
Một vị cao tăng của Bồ Đề Đại Phật Tự đã rời đi, đang đi về phía bắc môn.
"Bắc môn, đây là muốn đi phương bắc sao, Lăng Vân Đại Phật Tự địa điểm cũ!"
"Lẽ nào dư nghiệt Lăng Vân Đại Phật Tự lại một lần nữa tái xuất?"
Bạch Nhược Tuyết lẩm bẩm.
Thân hình lóe lên, rời khỏi trang viên.
Nàng đến tìm Tô Hạo, cùng hắn tụ hợp, nàng muốn Tô Hạo ngăn Khinh Nhược Trần lúc ra khỏi thành.
Sau khi Bạch Nhược Tuyết đi, một bóng người xuất hiện trong trang viên, đó chính là một Thánh nữ khác của U Minh Phái, Khinh Nhược Trần.
"Lần này hộ tống Huyết Bồ Đề là một gã hòa thượng mang sát tâm rất mạnh!"
"Thực lực không hề thua kém Huyết Đồ Tử, ta tò mò, ngươi sẽ dùng cách gì để cướp đoạt?"
Khinh Nhược Trần lẩm bẩm.
Thân hình nàng lóe lên, đi theo sau Bạch Nhược Tuyết.
Nàng muốn xem rốt cuộc Bạch Nhược Tuyết định làm gì.
Chớp mắt!
Bạch Nhược Tuyết xuất hiện tại quán trọ của Tô Hạo.
Tô Hạo đang khoanh chân luyện công, liền mở mắt ra.
"Đi!"
Nàng nhìn Tô Hạo, lên tiếng.
Tô Hạo xuống giường, đi theo sau Bạch Nhược Tuyết.
Hai người nhanh chóng rời đi, hướng bắc môn mà đi.
Khi cả hai vừa ra khỏi bắc môn.
Bạch Nhược Tuyết bỗng dừng bước.
"Khinh Nhược Trần, ngươi đã đến rồi, vậy hiện thân đi!"
Nói xong trong tay nàng xuất hiện một đạo hàn quang, lao về một phía.
Cản!
Đạo hàn quang phát ra bị một thanh trường kiếm cản lại.
Bóng dáng Khinh Nhược Trần xuất hiện, mặc váy dài màu đen, ánh mắt quyến rũ.
Dáng vẻ mặc dù khác với Bạch Nhược Tuyết, nhưng cũng diễm lệ hơn người.
"Giúp ta chặn nàng lại là được!"
Bạch Nhược Tuyết nói xong hóa thành vệt sáng trắng, lao nhanh về phía xa.
Nàng không chỉ phải đề phòng Khinh Nhược Trần, còn phải phòng cả Tô Hạo.
Nàng sẽ không để cho Tô Hạo và Khinh Nhược Trần nhìn thấy nàng cướp Huyết Bồ Đề.
Đương nhiên, nàng còn có chuẩn bị đối với người của đại phật tự đi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận