Đánh Dấu Trăm Năm, Ta Đã Trở Thành Ma Đạo Cự Phách

Đánh Dấu Trăm Năm, Ta Đã Trở Thành Ma Đạo Cự Phách - Chương 62: Kiếm Lư thử kiếm bắt đầu (length: 8026)

Sau khi rời khỏi viện, ánh mắt Tô Hạo có chút tập trung.
Hắn cảm giác được có bóng người đang theo dõi phía sau lưng mình.
Đây là không tin tưởng hắn.
Ngày mai hắn muốn tham gia Thử kiếm ở Kiếm Lư, nhưng việc bị theo dõi như vậy không phải là chuyện hay, hắn nhướng mày.
Về đến nhà.
Tô Hạo liền cho gọi Sấu Hầu, sau đó thì thầm mấy câu vào tai Sấu Hầu.
Lấy ngân phiếu từ trong ngực ra, bảo Sấu Hầu đi làm ngay.
Sắc mặt Sấu Hầu hớn hở rời khỏi tiểu viện của Tô Hạo.
Kẻ mặc đồ đen đi theo sau lưng Tô Hạo sắc mặt ngưng trọng, sau khi suy nghĩ một chút thì đuổi theo Sấu Hầu.
Còn Tô Hạo thì ở trong sân luyện tập.
Hắn phải tăng nhanh tiến độ luyện tập.
Sự việc Thiết Huyết Đại Kỳ Môn có lẽ không đơn giản, vốn dĩ những chuyện nguy hiểm hắn có thể không tham gia, nhưng giờ Đại Tráng đã bị liên lụy vào.
Thực lực của hắn nhất định phải nâng cao thêm, nếu không chỉ sợ sẽ bị xem thường.
Hỗn Nguyên Nhất Khí Công vận chuyển trong cơ thể, sau khi làm vững chắc khí huyết của mình.
Huyết Châu xuất hiện trước mặt Tô Hạo, trực tiếp thi triển Phệ Huyết Đại Pháp bắt đầu hấp thụ năng lượng huyết dịch bên trong.
Từng luồng huyết năng lưu chuyển trong người Tô Hạo, thực lực Ngưng Thần nhất trọng ban đầu bắt đầu tăng lên, rất nhanh đã đạt đến đỉnh phong của Ngưng Thần nhất trọng.
Lúc đang xung kích lên nhị trọng, năng lực của Huyết Châu như không thấy đâu nữa.
Khiến cho Tô Hạo không thể đạt đến Ngưng Thần nhị trọng.
"Vẫn còn thiếu chút khí huyết!"
Tô Hạo mở mắt, lẩm bẩm nói.
Tô Hạo từ trên giường bước xuống.
Lúc này bên ngoài đã tối đen như mực, ánh trăng lạnh lẽo treo trên không trung.
Tô Hạo cảm nhận được khí lạnh trong không khí.
Quay người đi ra ngoài, đến quán rượu ăn một bữa.
Vừa rồi tu luyện tiêu hao rất nhiều, cho nên Tô Hạo ăn rất nhiều.
Lúc này, Sấu Hầu thì mang theo 30 phần huyết dịch, đi vào bên trong phân đường Giang Nam, đổ vào trong huyết trì.
Nhìn dòng huyết dịch cuồn cuộn, Giang lão bên cạnh có vẻ mặt khác lạ, lão không ngờ Tô Hạo lại nhanh như vậy đã gom đủ số huyết dịch của hắn.
"Ngày mai lại mang 50 phần đến."
Giang lão nhìn Sấu Hầu nói.
"Tiểu nhân hiểu!"
Sấu Hầu khom người nói.
Nhưng lại không lập tức rời đi, mà nhìn về phía Giang lão.
"Ngươi nhìn ta làm gì, bảo ngươi đi chuẩn bị huyết dịch đấy?"
Giang lão thấy Sấu Hầu nhìn mình, không khỏi nghi ngờ hỏi.
"Giang lão, huyết dịch này phải trả tiền." Sấu Hầu nói.
"Trả tiền?"
Giang lão nghe vậy nhướng mày. Tên nhóc này cùng lão đại của hắn sao vậy, làm việc còn đòi tiền.
Đôi mày lộ vẻ không vui, rút ra một tờ ngân phiếu 100 lượng từ trong ngực, đưa thẳng cho Sấu Hầu.
Sấu Hầu nhìn ngân phiếu, hai mắt hơi mờ mịt, lão già Giang này cũng quá keo kiệt rồi.
Bất quá 100 lượng bạc 50 phần huyết dịch cũng lấy được, ở Giang Nam này không có gì nhiều, chỉ có người là nhiều thôi.
Thương gia giàu, võ giả nhiều, dân thường cùng lưu dân lại càng nhiều, chỉ cần tốn chút tiền là lấy được máu.
Sau khi Sấu Hầu nhận ngân phiếu thì rời khỏi phòng.
Sau khi Sấu Hầu rời đi, một bóng người xuất hiện trong phòng.
"Số huyết dịch này hắn làm sao có được?"
Giang lão trầm giọng hỏi.
"Bọn họ mua máu của lưu dân và dân thường, cũng mua máu của một ít võ giả cấp thấp."
Bóng đen trả lời.
Nghe vậy Giang lão sững sờ, không ngờ Tô Hạo lại làm như vậy.
Thảo nào lúc nhận nhiệm vụ hắn không để ý gì cả.
Thằng nhóc này quả thực rất thông minh.
"Tô Hạo có động tĩnh gì!"
Giang lão hỏi tiếp.
"Lúc trước vẫn ở trong nội viện luyện tập, vừa ra ngoài quán rượu ăn chút gì đó, bây giờ chắc là đã về bang rồi."
"Có người theo dõi hắn."
Bóng đen trả lời.
"Tiếp tục giám thị, hễ có động tĩnh gì phải báo cho ta ngay."
"Vâng"
Bóng đen kia từ từ rời đi.
"Xem ngươi khi nào thì lộ mặt!"
Sau khi bóng đen đi Giang lão lẩm bẩm trong miệng.
Hôm sau.
Tô Hạo rời giường, sau khi ăn điểm tâm xong thì đến luyện võ trường đánh dấu.
[Chúc mừng túc chủ đã đánh dấu được một thẻ phòng ngự vô địch, có thể chống đỡ bất kỳ công kích nào, khi gặp nguy hiểm đến tính mạng sẽ tự động kích hoạt, có tác dụng trong vòng mười giây, đã lưu trong cột vật phẩm, mời túc chủ kiểm tra khi có thời gian.] Bên tai Tô Hạo vang lên thanh âm máy móc của hệ thống.
"Thẻ phòng ngự vô địch, cái này trâu bò!"
Trong lòng Tô Hạo khẽ động, hơn nữa còn là tự động kích hoạt khi gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Nói cách khác, Tô Hạo không cần phải sợ bị tấn công bất ngờ.
Trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Sau đó Tô Hạo cũng rời khỏi phân đường Giang Nam.
Đi về phía Di Xuân Viện, đến Di Xuân Viện thì Lãnh Huyết đã có ở đây.
Tô Hạo đổi một bộ quần áo rồi tiện đường rời đi.
Lúc này.
Dưới núi Kiếm Lư, một đám người nộp ngân lượng rồi lần lượt bước vào Kiếm Lư.
Ở cổng có hai thân ảnh đứng đó, một người mặc trang phục màu tím, đeo mũ sa, mũ sa che khuất ánh mắt, khiến cho người ta không nhìn rõ được gương mặt phía sau lớp áo choàng.
Nhưng tạm thời Tô Hạo có thể biết người này là Mộ Dung Thu Yến.
Người còn lại bên cạnh nàng là một nam tử áo bào xanh, khuôn mặt có chút khô gầy, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, chính là Tiết Vô Lệ đã dịch dung.
Hai người bọn họ đang đợi Tô Hạo.
Chỉ chốc lát sau.
Tô Hạo mặc áo choàng xuất hiện trước mặt hai người.
"Chúng ta vào trong thôi!"
Tô Hạo nói.
Mộ Dung Thu Yến đầu tiên thần sắc cứng lại, sau khi nghe giọng của Tô Hạo, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Nàng không ngờ Tô Hạo lại còn tinh thông Dịch Dung Chi Thuật.
"Đi thôi!"
Mộ Dung Thu Yến nói.
Sau đó ba người hướng vào bên trong Kiếm Lư đi.
Sau khi giao một lượng bạc nhất định.
Ba người lần lượt bước vào Kiếm Lư.
Vừa vào Kiếm Lư thì có người đưa ngay ba người đến phía sau núi Kiếm Lư.
Bên trong hậu sơn!
Là một thung lũng, đã tụ tập không ít người.
Đều là những kiếm khách.
Kiếm của Kiếm Lư có phẩm chất rất cao, có người có thể nhờ vào một thanh kiếm mà gây dựng chút danh tiếng.
Càng có người, có thể từ kiếm ở Kiếm Lư, đạt được chút truyền thừa của kiếm giả.
Đây cũng là nguyên nhân nhiều người tốn tiền, vào Kiếm Lư thử kiếm.
Khi Tô Hạo bọn họ đến thung lũng, thì liền cảm nhận được một luồng kiếm ý từ trong thung lũng truyền ra.
"Lần này chỉ còn trông chờ vào hai vị!"
Tiết Vô Lệ mở miệng nói.
Dù hắn sẽ đi vào Kiếm Lư, cũng có tự tin với thực lực của mình.
Nhưng hắn không dám để lộ quá nhiều.
Vì lúc hắn đến Giang Nam, phụ thân đã nói cho hắn một việc lớn động trời.
Mà lần Kiếm Lư thả Lệ Ngân Kiếm ra lần này, có lẽ liên quan đến việc đó.
Cho nên hắn không thể không cẩn thận.
Đây cũng là vì sao hắn phải ẩn nấp đến đây sau khi bị trọng thương.
Lệ Ngân Kiếm!
Hắn nhất định phải có được nó.
Lúc này!
Trường Sinh Kiếm trong tay Tô Hạo khi cảm nhận được kiếm khí trong thung lũng thì mơ hồ rung động nhẹ.
Giống như sự cộng hưởng của kiếm giả.
"Đi!"
Mộ Dung Thu Yến mang theo Tô Hạo, bọn họ hướng về trong thung lũng đi vào.
Trong thung lũng!
Trên vách đá đều cắm một số thanh trường kiếm.
Có một số võ giả, thân hình nhảy lên, hướng đến các thanh trường kiếm đó.
"Lệ Ngân Kiếm ở sâu trong thung lũng!"
Tiết Vô Lệ lên tiếng.
Khi vào trong thung lũng, hắn đã cảm nhận được vị trí của Lệ Ngân Kiếm, Kiếm Lư đúng là đã đem Lệ Ngân Kiếm đưa ra rồi.
Lúc này!
Tại một chỗ trong thung lũng.
Một thanh trường kiếm cắm ở một khe hở trên vách núi, thanh kiếm này không có vỏ, dưới ánh nắng chiếu vào thì óng ánh sáng long lanh.
Ở phía dưới vách núi, đứng hai tên người mặc áo bào đen, bọn chúng đứng lặng lẽ, giống như đang đợi ai đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận