Đánh Dấu Trăm Năm, Ta Đã Trở Thành Ma Đạo Cự Phách

Đánh Dấu Trăm Năm, Ta Đã Trở Thành Ma Đạo Cự Phách - Chương 437: Kiếm thương lưu ngấn, cái này Tiêu Thu Thủy có chút mạnh (length: 8352)

Bàn tay nham thạch nóng bỏng xé rách cánh tay Âu Dương Phi Ưng xuống tận dưới! A!
Âu Dương Phi Ưng phát ra một tiếng kêu thảm thống khổ.
Vừa lúc hắn gào thét, Tô Hạo lập tức lao lên áp sát, xuất hiện ngay trước mặt đối phương.
Bàn tay đánh thẳng vào đan điền đối phương.
Một luồng hấp lực kinh khủng bùng phát trong lòng bàn tay Tô Hạo.
Âu Dương Phi Ưng kêu thét cảm nhận rõ sức mạnh trong cơ thể nhanh chóng bị hút về phía tay đối phương, tâm thần kinh hãi.
"Đây chính là Bắc Minh Thần Công ngươi muốn, nhưng ngươi không lấy được đâu."
Tô Hạo nhìn Âu Dương Phi Ưng, lạnh giọng nói.
Chịu đựng cơn đau dữ dội, Âu Dương Phi Ưng gầm nhẹ: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Vừa gầm, vừa cố tụ lực, muốn chặn lại luồng lực đang dao động.
"Tô Hạo, một đệ tử bình thường của Huyết Hà Phái!"
Tô Hạo lạnh giọng nói, lực hút trong lòng bàn tay càng mạnh.
Cánh tay bị xé đứt, vô tận huyết khí bị bốc hơi thành mưa máu chảy vào trong người Tô Hạo.
Sức mạnh khổng lồ cùng với huyết khí giúp thực lực của Tô Hạo không ngừng tăng lên, vốn dĩ nhờ nội lực 10 năm của Dung Phách cảnh, cảnh giới của hắn sắp đạt tới đỉnh Dung Phách.
Giờ hấp thụ thêm lực lượng của Âu Dương Phi Ưng, trực tiếp đưa hắn lên đỉnh Dung Phách cảnh.
Cảm nhận được sự biến đổi trong cơ thể.
Ánh mắt Tô Hạo sáng lên.
Chỉ cần hấp thụ hết lực lượng của Âu Dương Phi Ưng, có lẽ hắn có thể bước vào Luyện Hư cảnh.
Dù sao Âu Dương Phi Ưng là cường giả Luyện Hư cảnh.
Ra sức ngăn cản Tô Hạo, Âu Dương Phi Ưng hoàn toàn không tin Tô Hạo.
Thực lực như vậy, sao có thể chỉ là một đệ tử bình thường của Huyết Hà Phái.
Đột nhiên!
Mắt hắn lóe sáng.
"Ngươi là...!"
Âu Dương Phi Ưng định nói gì đó, nhưng một tay khác của Tô Hạo như dao, trực tiếp đâm vào cổ họng Âu Dương Phi Ưng.
"Ta biết ngươi muốn nói gì, ta chính là người ngươi nghĩ đến." Tô Hạo biết Âu Dương Phi Ưng đã đoán ra thân phận của mình, nhưng hắn không cho đối phương thốt ra.
Ầm!
Sau khi hấp thụ hết lực lượng trong người Âu Dương Phi Ưng.
Tô Hạo ném thẳng xác Âu Dương Phi Ưng xuống đất.
Âu Dương Phi Ưng bị ném xuống chỉ còn một đống da bọc xương.
Tô Hạo không tiêu hủy thi thể.
Để lại xác Âu Dương Phi Ưng, còn có thể tạo thành một phen oanh động.
Hay nói đúng hơn là một sự cảnh cáo.
"Nếu như ta luyện hóa toàn bộ lực lượng trong cơ thể Âu Dương Phi Ưng, có lẽ ta có thể bước vào Luyện Hư cảnh."
Tô Hạo thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này hắn nhìn vào không gian hệ thống, tùy ý đánh dấu thẻ đã có 12 tấm.
Tô Hạo định ở chỗ này rút thẻ liên tục ba lần.
Xem có thể rút được thứ gì tốt không.
Để chuẩn bị cho cuộc chiến ngày mai.
【Túc chủ tại đại điện Thiên Thứu Sơn đánh dấu, nhận được Xích Liên Xà Đan 1 lọ, đã nhập không gian hệ thống, mời kiểm tra.】 【Túc chủ đánh dấu tại đại điện Thiên Thứu Sơn, nhận được một bản vẽ mật tàng Thiên Thứu Sơn, đã nhập không gian hệ thống, mời kiểm tra.】 【Túc chủ đánh dấu tại đại điện Thiên Thứu Sơn, nhận được một sợi tiên thiên kiếm khí. Đã hình thành thẻ kiếm khí, đã nhập không gian hệ thống, mời kiểm tra.】 "Cái này!"
Tô Hạo nhìn vật mình vừa đánh dấu.
Ánh mắt có chút ngơ ngác.
Một lọ đan dược, một bản vẽ, còn một sợi tiên thiên kiếm khí.
Kiểm tra một hồi, đan dược là đan trị rắn độc.
Không hiểu sao lại đánh dấu ra thứ này.
Ở Thiên Thứu Sơn nhiều rắn sao?
Bản vẽ mật tàng Thiên Thứu Sơn, là nơi cất giữ tài phú của Thiên Thứu Sơn, cái này tốt đấy.
Còn sợi tiên thiên kiếm khí, có chút gân gà.
Kiếm khí này phóng ra có thể lấy mạng người.
Nhưng chỉ là một sợi tiên thiên kiếm khí, bay được bao xa chứ, phải cần bản thân mình không ngừng bồi dưỡng mới được.
Liếc nhìn xác Âu Dương Phi Ưng, lại đeo mặt nạ, thân hình lóe lên, nhanh chóng biến mất.
Không lâu sau khi Tô Hạo rời đi.
Mấy bóng người xuất hiện trong đại điện.
Trong đó có Nam Cung Tiểu Điệp và Tam Vô đạo nhân.
Thiên Sơn Đồng Mỗ bị giết, rất nhiều người muốn đến xem xác bà, họ muốn qua xác Thiên Sơn Đồng Mỗ để đánh giá thực lực của Tiêu Thu Thủy.
Nhưng khi đến Thiên Thứu Sơn, họ không tìm thấy xác Thiên Sơn Đồng Mỗ.
Mấy người vội vã vào đại điện.
Thấy Âu Dương Phi Ưng da bọc xương trên đất.
"Đây là thành chủ Âu Dương, sao lại ở Thiên Thứu Sơn?"
Nam Cung Tiểu Điệp bên cạnh Tam Vô đạo nhân nhìn xác khô nói.
Tối nay, Âu Dương Phi Ưng đã có giao chiến với người của Thiên Môn bên ngoài.
Nàng và sư tôn đều đứng xung quanh theo dõi trận quyết đấu, cho nên vừa nhìn liền nhận ra thi thể khô quắt chính là Âu Dương Phi Ưng.
Tam Vô đạo nhân lập tức tiến lên kiểm tra.
Một lát sau sắc mặt Tam Vô đạo nhân trở nên âm trầm.
"Về trước rồi tính."
Tam Vô đạo nhân không nói gì tại chỗ, mà bảo Nam Cung Tiểu Điệp đi trước.
Nam Cung Tiểu Điệp và Tam Vô đạo nhân nhanh chóng rời đi.
"Sư tôn, người phát hiện gì sao?"
Nam Cung Tiểu Điệp trầm giọng hỏi.
"Âu Dương Phi Ưng đầu tiên bị xé rách một cánh tay, sau đó bị đối phương đâm thủng cổ họng, cuối cùng công lực và khí huyết toàn thân đều bị hút cạn."
"Người này ra tay không hề tầm thường!"
Tam Vô đạo nhân trầm giọng nói.
"Lẽ nào sư tôn cũng không phải đối thủ của người này?"
Nam Cung Tiểu Điệp trầm giọng hỏi.
"Thực lực ta chỉ hơn Âu Dương Phi Ưng một chút, hắn còn bị giết, có thể thấy ta không phải đối thủ của người ra tay."
"Chúng ta lập tức trở về Vũ Châu thành, thông báo cho người của Thiên Tôn, tạm thời một thời gian, đừng tới Vũ Châu thành, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Tam Vô đạo nhân trầm giọng nói.
"Sư tôn, lúc nãy chúng ta không thấy xác Thiên Sơn Đồng Mỗ?"
"Đệ tử Thiên Thứu Sơn truyền lại là Thiên Sơn Đồng Mỗ bị Tiêu Thu Thủy một kiếm giết chết, xác ngay trước cửa đại điện mà?"
"Nhưng trước cửa đại điện không thấy xác Thiên Sơn Đồng Mỗ, chẳng lẽ bà ta chưa chết?"
Nam Cung Tiểu Điệp vừa đi vừa nói ra nghi hoặc trong lòng.
"Ở cửa đại điện có vết máu đã đông cứng, vậy thì Thiên Sơn Đồng Mỗ đã chết, chỉ là xác của bà ta bị người ta mang đi rồi."
"Ngươi còn nhớ khi những người xuống núi Thiên Thứu Sơn từng nói phía sau Thiên Sơn Đồng Mỗ còn có người, có lẽ thi thể là bị người của Ma Hậu mang đi!"
Tam Vô đạo nhân lên tiếng nói.
Trong lúc hai người trò chuyện, bước chân càng nhanh, nhanh chóng biến mất.
Bên này, Tô Hạo nhờ độn ảnh phù, đã về đến phân đường Thiên Môn ở Vũ Châu.
Tô Hạo mang thi thể Thiên Sơn Đồng Mỗ ra.
Ngay khoảnh khắc vừa lấy ra.
Hai bóng người nhanh chóng xuất hiện trong đại sảnh.
Một người là Lý Tầm Hoan, người còn lại là Liễu Sinh Nhất Kiếm, người có hai thanh kiếm bên hông.
Ánh mắt hai người nhìn chằm chằm vết kiếm trên trán Thiên Sơn Đồng Mỗ.
"Một kiếm thật sắc bén!"
Hai người đồng thanh nói.
Nghe thấy hai người nói vậy, ánh mắt Tô Hạo hơi ngưng lại.
"Hai vị, người ra kiếm này là người mà ngày mai chúng ta phải đối phó, minh chủ chính đạo Tiêu Thu Thủy."
Âm thanh Tô Hạo vang lên bên tai hai người.
Ngay khi Tô Hạo vừa dứt lời.
Nhậm Ngã Hành, khoái kiếm A Phi, Vạn Bằng Vương, Kim Luân Pháp Vương và Hắc Ưng, cũng đến đại sảnh.
Bọn họ cảm nhận được kiếm khí lưu lại trên trán Thiên Sơn Đồng Mỗ, ánh mắt đều có chút giật mình.
"Kiếm ý của người này đã đạt đến ý cảnh, phi đao của ta chưa chắc làm hắn bị thương."
Lý Tầm Hoan mở miệng trước.
"Đấu liều, lưỡng bại câu thương."
Liễu Sinh Nhất Kiếm trầm giọng nói.
Nghe hai người nói vậy, mặt Tô Hạo không khỏi trầm xuống.
Tiêu Thu Thủy này có chút mạnh.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận