Đánh Dấu Trăm Năm, Ta Đã Trở Thành Ma Đạo Cự Phách

Đánh Dấu Trăm Năm, Ta Đã Trở Thành Ma Đạo Cự Phách - Chương 145: Rời đi, vết tích (length: 8538)

Nhìn xem Tô Hạo một loạt động tác thuần thục.
Trong miếu đổ nát, Bạch Nhược Tuyết cùng Khinh Nhược Trần hai người liếc mắt nhìn nhau.
Ánh mắt bên trong mang theo một vẻ kiêng dè.
Nhìn từ động tác của đối phương, đối phương đã giết người không ít, không làm ít chuyện như vậy.
Đương nhiên, trong mắt Bạch Nhược Tuyết còn nhiều nghi hoặc, người này là ai?
Còn Khinh Nhược Trần thì nghi hoặc về thân phận của đối phương.
Thực lực Thần Nguyên tứ trọng của Tô Hạo không tính thấp.
Tại Huyết Hà Phái, đệ tử nội môn hẳn là có chút danh tiếng.
Thế nhưng nàng lại chưa từng nghe qua cái tên Tô Hạo ở Huyết Hà Phái.
Nhìn thủ đoạn của đối phương, tuyệt đối là kẻ hung hãn, hẳn là có chút danh tiếng chứ.
Ánh mắt nhìn về phía Tô Hạo, phát hiện khí tức trên người đối phương biến thành Ngưng Thần cảnh.
Lập tức hiểu, đối phương là kiểu người gì, thích giả heo ăn thịt hổ.
Dạng người này không lộ liễu, không phô trương, nhưng rất nguy hiểm.
Tô Hạo hút khô tinh huyết của đối phương xong, nhìn thoáng qua, trên mặt đất còn nằm hai người.
Toàn thân hai người này đen nhánh, đang cố sức ngăn cản kịch độc trên người.
"Hai vị cô nương, hai người này cứ để các ngươi giải quyết!"
Tô Hạo lên tiếng nói.
Nghe vậy, trên mặt Bạch Nhược Tuyết và Khinh Nhược Trần lộ ra vẻ không vui.
Đối phương chẳng lẽ không thấy hai người họ đang bị thương sao?
Hơn nữa, hai người kia đều trúng độc, không có sức hoàn thủ, lại muốn các nàng ra tay giết chết.
Đây là muốn làm gì?
"Đương nhiên, nếu như hai vị có đồ như Hóa Thi Thủy, ta cũng có thể giải quyết thay."
Tô Hạo nhìn thoáng qua hai người, nhẹ giọng nói.
Đây là thế giới huyền huyễn, chắc chắn có vật như vậy.
"Hóa Thi Thủy, ta có!"
Khinh Nhược Trần gắng chịu thương thế, từ trong ngực lấy ra một bình ngọc, ném thẳng cho Tô Hạo.
Tô Hạo nhận lấy bình ngọc, thân hình lóe lên, trong nháy mắt đánh ra hai chưởng, đánh nổ đầu hai người.
Bàn tay khẽ hút, nhấc thi thể ba người lên, mang thẳng ra ngoài tiểu viện trước miếu hoang.
Đổ Hóa Thi Thủy trong bình ngọc lên ba bộ thi thể.
Xùy! Xùy!
Một làn khói đặc cay mũi bốc lên từ ba bộ thi thể.
Trong nháy mắt, ba bộ thi thể trực tiếp biến thành ba vũng nước đặc.
Sau đó, dưới cơn mưa lớn, hóa thành dòng nhỏ biến mất không thấy gì.
Tô Hạo thu luôn số Hóa Thi Thủy còn lại.
Vật này không tệ, cứ giữ lại đã.
Thấy Tô Hạo cất Hóa Thi Thủy vào ngực mình, trong đôi mắt đẹp của Khinh Nhược Trần hiện lên một tia tức giận.
Nhưng rồi nàng nuốt một viên đan dược, bắt đầu điều tức.
Bên kia, Bạch Nhược Tuyết cũng làm như vậy.
Các nàng phải nhanh chóng hồi phục tu vi, đợi khi mưa tạnh sẽ rời khỏi nơi này.
Tô Hạo nhìn thoáng qua hai người đang điều tức.
Hai người này thật to gan, lẽ nào chắc chắn rằng ta sẽ không ra tay với họ sao?
Nửa ngày sau, hai người điều tức xong, khí tức trên người đã khôi phục, các nàng mở mắt ra.
"Lần này đa tạ huynh đài đã ra tay, không biết xưng hô thế nào?"
Bạch Nhược Tuyết nhìn Tô Hạo nói.
"Tại hạ Tô Hạo, đến từ Huyết Hà Phái!"
Tô Hạo khoát tay nói.
"Bất quá, tại hạ rất muốn biết, vì sao người Tây Môn gia lại muốn đưa Bạch cô nương đi, Tây Môn công tử vốn dĩ luôn theo đuổi Bạch cô nương mà!"
"Theo lẽ thường, không nên xảy ra chuyện này."
"Chẳng lẽ Bạch cô nương đã trộm đồ của Tây Môn gia sao?"
"Tục ngữ nói, thấy có phần, Bạch cô nương không nên chia cho chút sao?"
Tô Hạo rất nghiêm túc nhìn Bạch Nhược Tuyết.
Nghe Tô Hạo nói, lúc đầu còn rất bình thường, nhưng về sau thì Bạch Nhược Tuyết có chút ngơ ngác.
Nàng chưa từng gặp chuyện như vậy.
Phụt! Phụt!
Khinh Nhược Trần đang điều tức ở một bên, không nhịn được bật cười.
"Bạch Nhược Tuyết, nàng lấy được mật quyển Băng Sương Hàn Tuyết Đồ của Tây Môn gia từ Tây Môn Xuyên!"
"Nó đang ở trên người nàng đấy, ngươi có thể bảo nàng cho ngươi xem!"
Khinh Nhược Trần vừa cười vừa nói.
"Băng Sương Hàn Tuyết Đồ, lẽ nào ngươi giết Tây Môn Xuyên cũng chỉ vì Băng Sương Hàn Tuyết Đồ?"
Ánh mắt Tô Hạo nhìn về phía Bạch Nhược Tuyết, nói rất chân thành.
Đối phương nói ở bên ngoài, âm thanh lớn như vậy, Tô Hạo chắc chắn nghe thấy, hắn không thể giả vờ không biết chuyện này.
"Khinh Nhược Trần, ngươi!"
Bạch Nhược Tuyết thấy Tô Hạo vừa hỏi vậy, nhìn Khinh Nhược Trần với ánh mắt cảnh cáo.
"Tô sư huynh, nếu như ta có được chí bảo Băng Sương Tuyết Đồ của Tây Môn gia!"
"Ngươi nghĩ rằng Tây Môn gia sẽ chỉ phái mấy cao thủ này đến chặn đường ta thôi sao?"
Bạch Nhược Tuyết mở miệng nói.
Băng Sương Tuyết Đồ của Tây Môn gia, có trợ giúp rất lớn cho việc tu luyện công pháp hệ Băng.
Trong Tây Môn gia nó là một vật chí bảo, căn bản sẽ không cho ai mang ra ngoài, dù Tây Môn Xuyên là người thừa kế tộc trưởng Tây Môn gia, cũng không được.
"Không có à!"
Tô Hạo giả vờ có chút thất vọng, liền không nói thêm gì.
"Tô Hạo huynh, đây là lệnh bài của ta, hôm nay cám ơn ngươi đã cứu ta, nếu như ngươi đến U Minh Cung, có thể trực tiếp tìm ta!"
Một bên Khinh Nhược Trần lấy từ trong ngực ra một chiếc lệnh bài, ném thẳng cho Tô Hạo.
Tô Hạo nhìn lệnh bài được ném tới, cảm thấy lạnh tay, nó được làm bằng hàn thiết, trên mặt có in một chữ "nhẹ".
Thấy vậy, Bạch Nhược Tuyết cũng lấy từ trong ngực ra một tấm lệnh bài đưa cho Tô Hạo.
Tô Hạo cũng nhận lấy.
Hắn biết hai người đây là có ý muốn kết giao với hắn.
Sau này, hắn sẽ tu luyện ở tái ngoại chi địa, cũng cần một vài người quen.
Hai người này là Thánh nữ U Minh Cung, có lẽ có thể thông qua họ để biết nhiều chuyện ở tái ngoại hơn.
Còn việc đối phương điều tra hắn.
Đệ tử Huyết Hà Phái nhiều như vậy, đối phương muốn điều tra cũng rất khó khăn.
Huống hồ sau khi hắn vào Huyết Hà Phái, sẽ tiếp tục ẩn mình, chăm chỉ đánh dấu.
Chỉ cần có thời gian, thực lực của hắn chắc chắn sẽ tăng mạnh.
Đúng lúc này.
Bên ngoài, cơn mưa lớn ban đầu đột nhiên dừng lại.
Bầu trời lại quang đãng.
"Tô sư huynh, sau này gặp lại!"
Bạch Nhược Tuyết cùng Khinh Nhược Trần ôm quyền với Tô Hạo, rồi quay người rời đi.
Các nàng sợ người của Tây Môn gia lại phái người tới đây lần nữa.
Nhìn bóng lưng hai người vội vã rời đi.
Tô Hạo lẩm bẩm: "Lúc trước hai người còn ra vẻ đối địch, giờ lại ăn ý quá nhỉ!"
Rồi hắn cũng chuẩn bị rời đi.
Dù sao, nếu như người của Tây Môn gia tới đây, hắn cũng không tiện giải thích.
Đến lúc đó có thể sẽ bị bắt về.
Tô Hạo cưỡi ngựa rời đi.
Sau khi Tô Hạo rời đi, một bóng người xuất hiện trong miếu hoang.
Bóng đen kia dò xét tình hình trong miếu đổ nát, nhìn thấy vết máu trên đất, hắn lần lượt điều tra.
"Hai người bị trúng độc!"
"Một người vô hại, hai người bị thương nhẹ! Xem ra ba người truy kích kia đã chết!"
Người áo đen này lẩm bẩm.
"Người vô hại đã cưỡi ngựa rời đi, đi không bao lâu, có lẽ có thể tìm thấy hắn!"
Bóng đen này liếc qua dấu vó ngựa bên ngoài miếu hoang.
Tô Hạo cưỡi ngựa rời đi, để lại dấu vết.
Đối phương hướng theo hướng Tô Hạo rời đi.
Lúc này!
Tại một nơi bên ngoài miếu hoang.
Bạch Nhược Tuyết cùng Khinh Nhược Trần nhìn thấy bóng đen kia đi theo hướng Tô Hạo.
"Không ngờ rằng kẻ cẩn thận này, cũng có lúc sơ sót."
Khinh Nhược Trần nhìn bóng đen rời đi, nhẹ giọng nói.
Các nàng rời đi, nhưng lại quay trở lại, núp trong bóng tối, xem người Tây Môn gia có tới đây hay không.
Đương nhiên, các nàng cũng không ngờ rằng Tô Hạo lại dùng ngựa để rời đi.
"Chúng ta có nên theo tới xem không?"
Khinh Nhược Trần nhìn Bạch Nhược Tuyết nói.
"Thực lực của người kia rất mạnh, chúng ta cho dù theo sau cũng vô ích."
"Phần Tô Hạo thì tùy vào tạo hóa, nếu như hắn nhận ra vấn đề con ngựa, có lẽ có thể tránh được một kiếp!"
"Đương nhiên, có lẽ Tô Hạo cũng có chuẩn bị sẵn không biết chừng!"
"Chúng ta đi thôi, trước tiên quay về U Minh Cung! Tây Môn Xuyên và Hư Vô Hành đều đã chết, chúng ta ở lại đây, chỉ sợ sẽ gặp bất trắc."
Bạch Nhược Tuyết nhìn bóng đen nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận