Đánh Dấu Trăm Năm, Ta Đã Trở Thành Ma Đạo Cự Phách

Đánh Dấu Trăm Năm, Ta Đã Trở Thành Ma Đạo Cự Phách - Chương 15: Đặc sứ, hạ cổ (length: 8067)

Dung Thụy ánh mắt trở nên lo lắng, hắn không ngờ Tô Hạo cũng dám phản bác và chế giễu hắn như vậy.
Trong ánh mắt hắn lộ ra sát ý lạnh lẽo.
Nội kình trong cơ thể bắt đầu lưu chuyển, một luồng ma khí màu xanh xuất hiện trên cánh tay hắn!
Theo kình khí lưu chuyển, cánh tay hắn hiện ra những lớp lân giáp màu xanh đáng sợ.
Thanh Ma Thủ, bí kỹ độc môn của Dung Thụy.
Hắn muốn để tiểu tử này nếm trải sự đáng sợ của hắn trước.
Nhưng mà, ngay sau đó.
Dung Thụy kinh hãi, dường như không tin vào mắt mình.
Vì trước mặt hắn, cánh tay của Tô Hạo cũng trở nên xanh biếc, phủ kín lớp lân giáp, giống y hệt cánh tay hắn.
Thanh Ma Thủ!
Tô Hạo cũng biết Thanh Ma Thủ, hơn nữa cũng là Thanh Ma Thủ đại thành.
"Ngươi, sao ngươi lại biết Thanh Ma Thủ?"
Dung Thụy nhìn Tô Hạo, không tin hỏi.
Thanh Ma Thủ là bí kỹ mà Huyết Hà Phái ban thưởng cho hắn, hắn chưa từng truyền cho ai, ngay cả con hắn cũng không được.
"Vì sao ta lại không thể biết Thanh Ma Thủ, lẽ nào Huyết Hà Phái chỉ có ngươi biết?"
"Ngươi là đặc sứ!"
Nghe Tô Hạo nói vậy, Dung Thụy thốt lên một câu.
Nghe vậy, trong lòng Tô Hạo khẽ động, nhưng sắc mặt vẫn rất bình tĩnh.
Hắn nhìn chằm chằm Dung Thụy, không nói gì.
Trong ánh mắt ấy lộ ra vẻ lạnh lẽo, trên người cũng bộc phát ra một luồng khí tức sắc bén.
Đối diện với hắn, Dung Thụy.
Toàn thân đột nhiên run lên, hắn cảm thấy một sự kinh khủng, lông trên người dựng đứng lên trong nháy mắt.
Không địch lại, không thể địch lại.
Động thủ sẽ gặp nguy hiểm.
Trong lòng Dung Thụy lúc này dâng lên cảm giác như vậy, mồ hôi trên trán không tự chủ nhỏ giọt xuống.
Hắn không ngờ Tô Hạo lại đáng sợ đến thế.
Chỉ bằng vào khí kình đã khiến hắn cảm thấy áp lực.
Kẻ này không phải chỉ mới nhập nội kình, mà lại có uy áp của võ giả Tiên Thiên.
Nhìn lại Thanh Ma Thủ của đối phương, có lẽ đối phương thật sự là đặc sứ.
Sau khi Huyết Hà Phái lập phân đường Giang Nam thì không còn hỏi đến, giống như để nơi này tự sinh tự diệt, nhưng ai biết trong phái có phái đặc sứ đến không.
Hay là vì chuyện của Mộ Dung gia.
Lẽ nào chuyện Mộ Dung gia bại lộ rồi?
Thấy vậy, Dung Thụy quỳ xuống, nói: "Đặc sứ đại nhân, chuyện Mộ Dung gia không phải do con ta làm, nó bị Cừu Thiên Xích của Trường Giang Bang thiết kế!"
"Cái tên Cừu Thiên Xích này muốn phá hoại chuyện thông gia giữa Mộ Dung gia và Thanh Vân Phái, nên muốn giết Mộ Dung Thu Yến, thuộc hạ cũng là bị ép buộc!"
"Cừu Thiên Xích!"
Nghe vậy, ánh mắt Tô Hạo khựng lại.
Cừu Thiên Xích, một trong mười ba nghĩa tử của bang chủ Trường Giang Bang ở Giang Nam.
Nghe đồn người này hành sự nham hiểm tàn độc, giỏi về âm mưu quỷ kế, đương nhiên thực lực của đối phương cũng không kém.
Là một cao thủ Tiên Thiên.
"Là hắn muốn giết Mộ Dung Thu Yến!"
Tâm tư Tô Hạo khẽ động.
Đương nhiên, Tô Hạo không quá quan tâm chuyện này.
Hắn quan tâm là lời Dung Thụy vừa nói đặc sứ.
Không ngờ đối phương lại cho rằng hắn là đặc sứ Huyết Hà Phái phái đến phân đường Giang Nam!
"Có lẽ ta có thể giả làm đặc sứ này!"
Tô Hạo thầm nghĩ.
"Hôm nay ngươi đến đây là có mục đích gì?"
Tô Hạo thu hồi Thanh Ma Thủ, lạnh giọng hỏi.
"Tên Cừu Thiên Xích kia thấy Tô đặc sứ ngươi có chút quan hệ với Mộ Dung Thu Yến của Mộ Dung gia, nên muốn lợi dụng ngươi đối phó Mộ Dung Thu Yến!"
"Đương nhiên hắn cũng đang mưu đồ, muốn mượn ta làm mồi nhử, đối phó Mộ Dung Thu Yến!"
Dung Thụy không giấu diếm, nói nhanh.
"Bọn chúng chuẩn bị phục kích Mộ Dung Thu Yến! Ở trang viên có sự bảo vệ của ngươi!"
Tô Hạo trầm giọng nói.
"Phải!"
Nằm rạp trên mặt đất, Dung Thụy khẽ giật mình, hắn không ngờ Tô Hạo lại rõ ràng tung tích của hắn đến thế.
"Đứng lên đi!"
Tô Hạo khoát tay nói.
"Đa tạ đặc sứ!"
Dung Thụy vội đứng dậy cảm tạ.
"Phân đường Giang Nam của chúng ta không nên đối địch với Mộ Dung gia!"
Tô Hạo nhìn Dung Thụy nói.
Phân đường Giang Nam là nơi hắn điểm danh, sao có thể để xảy ra sóng gió được.
"Nhưng mà, đặc sứ, con của ta còn ở trong tay Cừu Thiên Xích, một khi ta không phối hợp, e là nó khó giữ được mạng!"
Dung Thụy vội vàng nói.
"Ngươi chắc chắn con của ngươi còn sống chứ, Cừu Thiên Xích là người tâm ngoan thủ lạt, làm việc không bao giờ để lại mầm họa!"
"Một khi Mộ Dung Thu Yến xảy ra chuyện, ngươi và con ngươi chắc chắn phải chết!"
"Có lẽ con ngươi đã chết rồi!"
Tô Hạo trầm giọng nói.
Đương nhiên, dù không chết thì Tô Hạo cũng định cho con hắn đi chết.
Vì hắn muốn khống chế Dung Thụy, nhưng không có cách nào khống chế con của Dung Thụy.
Đứa con trai kia, mặc dù không có ân oán gì với Tô Hạo, nhưng lại có tiếng xấu trong phân đường Giang Nam.
Hắn đích thực là một tên công tử bột, không chừng ngày nào đó lại gây chuyện không yên ổn.
Nghe Tô Hạo nói, ánh mắt Dung Thụy thay đổi, như thể nghĩ đến điều gì đó, rồi trở nên trắng bệch.
Hắn đã nhiều lần cầu xin Cừu Thiên Xích cho gặp mặt con mình, nhưng đối phương lần lữa không đồng ý.
"Đa tạ Tô đặc sứ nhắc nhở!"
Dung Thụy cũng làm đường chủ nhiều năm như vậy.
Hắn biết, có thể con trai của mình đúng như Tô Hạo nói.
Hơn nữa, chuyện mà Tô Hạo nói, hắn cũng đã đoán ra được.
Trước kia chỉ là hắn ở trong cuộc, cho rằng Cừu Thiên Xích sẽ không động đến bọn họ.
Nhưng bây giờ được Tô Hạo cảnh tỉnh!
Hắn đã hiểu, Cừu Thiên Xích chắc chắn sẽ không để bọn họ sống sót.
Vì bọn họ chết đi mới có thể bảo toàn bí mật.
Mà cái chết của bọn họ, còn có thể đổ lên đầu Mộ Dung gia, đến lúc đó có thể làm nảy sinh thù hận giữa Huyết Hà Phái và Mộ Dung gia.
Phân đường Giang Nam dù thế nào cũng là phân đường của Huyết Hà Phái.
Một đường chi chủ cứ thế mà chết đi, báo lên Huyết Hà Phái.
Huyết Hà Phái, một đại phái ma đạo, sao có thể bỏ qua.
Đến lúc đó, có lẽ sẽ phái một cao thủ đến phân đường Giang Nam.
Khi đó, phân đường Giang Nam có thể liên lụy đến Mộ Dung gia.
Một công đôi việc.
Cừu Thiên Xích sao lại không làm chứ.
Nếu là hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy.
Đó là tình huống tuyệt vọng, nghĩ đến đây sắc mặt hắn trở nên trắng bệch.
"Đặc sứ, ngươi phải cứu ta!"
Nghĩ đến đây, Dung Thụy nhìn về phía Tô Hạo.
Bây giờ người có thể cứu hắn giống như chỉ có đặc sứ Tô Hạo trước mắt.
"Ừm!"
Nhìn Dung Thụy lại quỳ xuống lạy.
Tô Hạo sững sờ, dù sao ngươi cũng là một đường chi chủ, sao động một chút là quỳ lạy thế?
"Nhưng Dung Thụy này vẫn không thể chết, cứu thì vẫn phải cứu!"
Tô Hạo nghĩ thầm.
Dung Thụy chết rồi, Huyết Hà Phái lại phái một người khác đến.
Ai biết lại phái ai đến, nếu là cao thủ.
Tô Hạo e là cũng chẳng dễ chịu gì, mà nhiệm vụ khống chế phân đường Giang Nam của hắn cũng sẽ không xong được.
Tô Hạo nhìn Dung Thụy nói: "Trước mắt, có ta ở đây, mạng của ngươi người khác không lấy được đâu!"
Nghe Tô Hạo nói vậy, trong mắt Dung Thụy vui mừng, trong miệng liền muốn bái tạ.
Nhưng khi vừa hé miệng, một viên huyết sắc dược hoàn trực tiếp bắn vào miệng hắn.
Dung Thụy còn chưa kịp phản ứng, thứ kia đã theo cổ họng hắn tiến vào bụng.
"Đây là một loại huyết cổ, mạng của ngươi người khác không lấy được, nhưng ta có thể tùy thời lấy đi!"
Tô Hạo ghé vào tai hắn nói nhỏ.
Huyết cổ này là thứ Tô Hạo điểm danh được hôm trước, rất thích hợp để khống chế người khác.
Mặc dù Dung Thụy coi hắn là đặc sứ, nhưng hắn dù sao cũng không phải đặc sứ, chuyện này rất không an toàn.
Nắm giữ mạng sống của Dung Thụy, mới là an toàn nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận