Đánh Dấu Trăm Năm, Ta Đã Trở Thành Ma Đạo Cự Phách

Đánh Dấu Trăm Năm, Ta Đã Trở Thành Ma Đạo Cự Phách - Chương 131: Trước bóp một hồi cổ (length: 8552)

Tô Hạo nhìn thân ảnh Bạch Nhược Tuyết rời đi, ánh mắt khẽ chuyển động.
Sau đó quay đầu nhìn về phía nữ tử váy đen đang bị Bạch Nhược Tuyết ép ra cách đó không xa.
Vừa nãy trong miệng Bạch Nhược Tuyết có nhắc tới ba chữ "Khinh Nhược Trần".
Có thể biết được nữ tử váy đen trước mắt chính là một trong tam đại Thánh nữ của U Minh phái, Khinh Nhược Trần.
"Ngươi là Khinh Nhược Trần?"
Tô Hạo nhìn nữ tử váy đen, mở miệng xác nhận lại.
"Ta là Khinh Nhược Trần, còn ngươi là ai?"
Khinh Nhược Trần lạnh lùng nhìn Tô Hạo.
"Gặp lại mà làm gì, không quen biết làm chi, Khinh cô nương không nên hỏi ta là ai!"
Tô Hạo lắc đầu nói.
"Không cần biết ngươi là ai, chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ bằng chút thực lực cho mượn kia, liền có thể ngăn cản ta!"
Khinh Nhược Trần nhìn Tô Hạo nói.
Trong cảm giác của nàng, khí tức trên thân Tô Hạo không mạnh, không ngăn được nàng.
Hoặc là nói không phải là đối thủ của nàng.
Nếu như hắn cứ cứng rắn muốn cản nàng, vậy thì nàng không ngại biến đối phương thành một cỗ t·h·i thể.
"Khinh cô nương, ta đây là lấy tiền tài của người khác, trừ tai họa cho người!"
"Đã cầm đồ vật của Bạch Nhược Tuyết, ta đương nhiên cần giúp nàng ngăn trở ngươi!"
"Chẳng qua nếu Khinh cô nương, ngươi có thể đưa ra đồ vật phong phú hơn so với Bạch Nhược Tuyết, thì ta có thể không ngăn trở ngươi!"
Tô Hạo nhẹ giọng nói.
Mục đích của hắn cũng là Huyết Bồ Đề của Bồ Đề Đại Phật Tự, đây chính là dính đến một lần đánh dấu tùy ý địa điểm.
Huyết Bồ Đề bây giờ đã ra khỏi Phật tự, hắn nhất định phải cướp lấy.
Huống chi hắn cũng không có ý định trợ giúp Bạch Nhược Tuyết.
Cho nên nếu Khinh Nhược Trần đưa ra đồ vật giá trị cao hơn Bạch Nhược Tuyết.
Hắn là không cần thiết cùng đối phương giao thủ.
Chủ yếu là thân phận này, sau ngày hôm nay, Tô Hạo sẽ không dùng nữa, từ đây biến mất khỏi nhân gian.
Đã như vậy, đương nhiên hắn muốn vì mình thu hoạch được lợi ích tốt hơn.
Nghe vậy, sắc mặt Khinh Nhược Trần hơi khẽ giật mình.
Nàng không nghĩ tới Tô Hạo lại nói như vậy.
Trong lòng cũng nghi hoặc.
Bạch Nhược Tuyết từ đâu mời đến một người như vậy.
"Thế nhưng thực lực của ngươi không đáng giá để ta tốn quá nhiều tiền!"
Khinh Nhược Trần nhìn Tô Hạo, trong mắt đẹp mang theo một tia âm lãnh.
Một người nếu như không có thực lực.
Lại muốn làm những việc vượt qua phạm vi thực lực bản thân, thì không khác gì muốn c·h·ế·t.
Trong ánh mắt nàng, lúc này Tô Hạo chính là người như vậy.
"Xem ra Khinh cô nương là chuẩn bị động thủ?"
Nhìn ánh mắt Khinh Nhược Trần, hắn có thể cảm thấy hàn ý từ trong ánh mắt đối phương.
Hô!
Sau một khắc.
Khinh Nhược Trần hành động, trường k·i·ế·m trong tay trong nháy mắt đâm về phía Tô Hạo.
Một k·i·ế·m này đâm về phía Tô Hạo, không chỉ lăng lệ, còn mang theo một tia tiếng vang lanh lảnh.
Tiếng vang từ trên thân k·i·ế·m lan truyền ra, công kích về phía thần hồn Tô Hạo, quấy nhiễu thần thức của hắn.
Tô Hạo ánh mắt có chút ngưng tụ, nhướng mày, an định tâm thần, nhìn về phía trường k·i·ế·m đâm tới.
Ánh mắt có chút ngưng tụ, t·h·iết Bố Sam triển khai ra, cánh tay hóa thành sắt, giống như sắt đá.
Sau đó bàn tay nắm lại thành quyền, đấm ra một quyền.
Một k·i·ế·m của Khinh Nhược Trần, cùng nắm đấm của Tô Hạo đụng vào nhau, phát ra âm thanh kim thạch thanh thúy.
Còn lác đác xuất hiện một trận hỏa hoa.
"Viên mãn cảnh Thiết Bố Sam!"
Khinh Nhược Trần giật mình, khẽ chau mày.
Đối phương có thể vận dụng Thiết Bố Sam một cách tự nhiên, tuyệt đối là đã luyện Thiết Bố Sam đến viên mãn.
Mặc dù cảnh giới đối phương kém mình một chút, nhưng là Thiết Bố Sam viên mãn cảnh.
Lại thêm Thần Nguyên cảnh Thần Nguyên duy trì, mình có thi triển toàn lực, trong thời gian ngắn cũng không phá nổi phòng ngự của Tô Hạo.
Huống chi vừa nãy tâm thần đối phương không chịu ảnh hưởng bởi âm thanh phát ra từ thân k·i·ế·m, ý chí của đối phương rất kiên cường.
Thu hồi trường k·i·ế·m, trong đôi mắt đẹp quang mang lưu chuyển.
"Cái này không đánh!"
Tô Hạo nhìn Khinh Nhược Trần đang xuất thủ khẽ chau mày.
Lúc này mới giao thủ một chiêu, đối phương liền dừng lại.
Xem ra đối phương không có ý định ra tay nữa.
"Bạch Nhược Tuyết cho ngươi cái gì?" Khinh Nhược Trần nhìn Tô Hạo nói.
"Đây là muốn nói chuyện với ta sao? Bạch Nhược Tuyết cho ta ba vạn lượng bạc, hai bình U Minh Huyết Đan, còn có một cái danh ngạch thiên trì Linh Thứu Sơn."
Tô Hạo nhìn Khinh Nhược Trần, mở miệng nói.
"Cái gì, cho ngươi hai bình U Minh Huyết Đan?"
Đối với tiền tài và danh ngạch thiên trì Linh Thứu Sơn, Khinh Nhược Trần không quá để ý.
Nhưng hai bình U Minh Huyết Đan lại khiến nàng hơi kinh ngạc.
"Đây là tiền đặt cọc!"
Tô Hạo từ trong n·g·ự·c móc ra một bình U Minh Huyết Đan.
Đương nhiên U Minh Huyết Đan là được đặt ở trong không gian hệ thống, hắn móc ra từ trong n·g·ự·c, thật ra cũng là không muốn đối phương cảm thấy dị dạng.
Nhìn một bình U Minh Huyết Đan trong tay Tô Hạo.
Khinh Nhược Trần ánh mắt nheo lại, trên thân một cỗ khí tức khổng lồ bắt đầu dâng lên, nàng còn muốn ra tay lần nữa.
Bạch Nhược Tuyết đưa ra hai bình U Minh Huyết Đan, như vậy nàng muốn Tô Hạo nhượng bộ, tuyệt đối không thể thấp hơn hai bình.
Cái giá này có chút lớn.
Cho nên nàng chuẩn bị động thủ lần nữa.
Trong mi tâm của nàng, một cỗ ba động tinh thần lực hiện ra.
Tô Hạo có Thiết Bố Sam viên mãn, lấy thực lực của nàng, muốn phá vỡ Phương Vân trong thời gian ngắn thật sự rất khó.
Phương pháp duy nhất hiện tại của nàng chính là công kích tinh thần.
Người có thể tu luyện Thiết Bố Sam đến viên mãn, ý chí khẳng định không đơn giản.
Nhưng so với việc tốn một cái giá quá lớn, nàng muốn thử một lần.
Nếu như không được, trả lại ra cái giá lớn kia cũng không muộn.
Khinh Nhược Trần ánh mắt chớp động, thân hình hóa thành một đạo hắc quang, lao về phía Tô Hạo.
Trường k·i·ế·m trong tay lần nữa chém ra, lần này chém ra một cỗ k·i·ế·m khí khổng lồ, hiện ra.
"Đây là còn muốn chiến!"
Tô Hạo ánh mắt ngưng tụ, đấm ra một quyền, kình lực kinh khủng từ trên nắm tay hắn bộc phát ra.
Không khí xung quanh dưới nắm tay hắn nhấc lên từng đợt gợn sóng. Oanh!
Nắm đấm đánh nát k·i·ế·m khí, sau đó chiêu chưởng mở ra, vồ về phía trường k·i·ế·m kia.
Ngay lúc Tô Hạo chụp vào trường k·i·ế·m của Khinh Nhược Trần.
Khóe miệng Khinh Nhược Trần nhếch lên một trận cười lạnh, một cỗ tinh thần lực từ trán của nàng xuất hiện.
Ngưng tụ thành một cỗ ba động khí lưu sắc bén, hung hăng đâm về phía đầu Tô Hạo.
Tô Hạo đang xuất thủ, trong lúc đó cảm thấy đầu nhói lên một trận.
Sau đó cũng cảm giác được một cỗ tinh thần lực khổng lồ tuôn về phía ý thức hải của mình.
Tô Hạo ánh mắt ngưng tụ, vận dụng lực lượng tinh thần của mình, ngăn cản một kích này.
Ngay trong khoảnh khắc này.
Trong đôi mắt Khinh Nhược Trần, lãnh quang lóe lên liên tục.
Trường k·i·ế·m trong tay xoay chuyển, đâm thẳng đến trái tim Tô Hạo.
Trên trường k·i·ế·m, k·i·ế·m khí lưu chuyển, so với trước đó còn mạnh hơn mấy lần.
Vừa nãy xuất k·i·ế·m chỉ là để làm tê liệt Tô Hạo mà thôi.
Đang!
Khi k·i·ế·m khí của Khinh Nhược Trần đâm vào n·g·ự·c Tô Hạo, lần nữa phát ra một trận tiếng vang lanh lảnh.
Nương theo tiếng vang.
Quần áo trước n·g·ự·c Tô Hạo vỡ tan, lộ ra thân thể phát tán kim sắc quang mang.
"Kim Cương Bất Hoại Thần Công!"
Trong mắt đẹp Khinh Nhược Trần, lần nữa lộ ra vẻ kinh ngạc.
Người này không chỉ tu luyện Thiết Bố Sam viên mãn, mà Kim Cương Bất Hoại Thần Công cũng tu luyện đến viên mãn.
Điều này sao có thể.
Ngay lúc nàng kinh ngạc.
Tô Hạo bị công kích lúc trước, trong nháy mắt đưa tay, bắt lấy cổ Khinh Nhược Trần.
Trực tiếp nhấc thân thể Khinh Nhược Trần lên.
Một tay khác, cấp tốc xuất thủ, phong tỏa tiết điểm ba động lực lượng trên thân đối phương, áp chế lực lượng trên thân đối phương.
Tô Hạo cũng không có dự định g·i·ế·t Khinh Nhược Trần này.
Hắn còn muốn lợi dụng Khinh Nhược Trần hạn chế Bạch Nhược Tuyết một chút, để bản thân thu hoạch được Huyết Bồ Đề kia.
Khinh Nhược Trần bị nắm cổ, sắc mặt đỏ lên, lực lượng trên thân cũng bị áp chế, cả người lộ ra rất chật vật.
Nàng muốn nói chuyện, nhưng Tô Hạo lại không có ý thu tay.
Mặc dù không định g·i·ế·t nàng, nhưng đối phương vừa mới ra tay quá ác độc.
Nếu như không phải là mình, người khác có thể đã bị nàng một k·i·ế·m xuyên thủng, một mạng ô hô.
Cho nên hắn muốn cho đối phương một chút giáo huấn.
Trước hết bóp cổ một hồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận