Đánh Dấu Trăm Năm, Ta Đã Trở Thành Ma Đạo Cự Phách

Đánh Dấu Trăm Năm, Ta Đã Trở Thành Ma Đạo Cự Phách - Chương 405: Cường thế sát phạt, đầu lâu bay lên (length: 16528)

Tô Hạo có hứng thú với người này, bèn theo sau.
Nhưng đi theo một lát, ánh mắt Tô Hạo có chút ngưng tụ.
Nơi hắn đang ở bây giờ, lại là khu vực của một vài quan viên trong thành Vũ Châu.
"Xem ra người ra tay là nhân vật trong quan viên Vũ Châu."
"Trong quan trường Vũ Châu, cường giả Luyện Hư cảnh ta biết cũng chỉ có Phương Thập Chu của Phương gia, mà người có giao tiếp với Phong Hỏa Liên Thành cũng chỉ có hắn, xem ra người này chính là Phương Thập Chu."
Trong lòng Tô Hạo khẽ động.
Phong Hỏa Liên Thành muốn tiếp quản bộ quân bị Vũ Châu, nơi này trước kia vốn do Phương Thập Chu nắm giữ, Phong Hỏa Liên Thành muốn tiếp quản, hai người cũng liền kết oán kết thù.
Tô Hạo tiếp tục theo dõi, muốn xác định thân phận.
Trong chớp mắt, đối phương đi vào một trạch viện gần phủ tổng đốc.
Tô Hạo trực tiếp quay người rời đi.
Trạch viện này không cần nghĩ, chắc chắn là một lối đi thông với phủ tổng đốc.
Hắn muốn về trước giải quyết Lãnh Bất Phàm và Mộc Tiêu Tiêu.
Về phần Phương Thập Chu, hắn sẽ thông báo cho Phong Hỏa Liên Thành đến giải quyết.
Ngoài thành.
Mộc Tiêu Tiêu ngồi xe ngựa dừng lại trước khách sạn bí mật của Huyết Hà Phái.
Lãnh Bất Phàm đã ở cửa chờ, thấy xe ngựa đến liền bước lên nói: "Mộc sư muội, thật có lỗi, sư huynh không thể vào thành tự mình đón ngươi."
"Ta còn tưởng Lãnh sư huynh ngươi không tới đón ta chứ? Còn tên Tô Hạo kia đâu? Thật là không có lễ phép, đi không nói một tiếng, sáng sớm đã không tìm được người." Mộc Tiêu Tiêu vén rèm cửa sổ lên phàn nàn.
"Mộc sư muội, chờ đến Huyết Hà Phái, ta sẽ bảo Tô Hạo xin lỗi ngươi."
Lãnh Bất Phàm vừa cười vừa nói.
Bây giờ Lục Hành Xuyên đã chết, Tô Hạo ở Huyết Hà Phái không có căn cơ, lấy gì mà đấu với bọn họ.
"Vậy đa tạ Lãnh sư huynh, chúng ta đi thôi!"
Mộc Tiêu Tiêu vén rèm xe ngựa, để Lãnh Bất Phàm lên xe.
Một đoàn người hướng về phía Huyết Hà Phái mà đi.
Chỉ một lát sau.
Xe ngựa đi đến chỗ vừa nãy Phương Thập Chu chém giết Dương Mộc.
Lúc này đã có một vài người của bộ quân bị đến, bọn họ đang điều tra thi thể của Dương Mộc.
Dương Mộc là thống lĩnh bộ quân bị.
Tuy bị Phong Hỏa Liên Thành hất cẳng, nhưng dù sao vẫn chưa từ chức thống lĩnh bộ quân bị, nên thi thể của hắn không được Lục Phiến Môn tiếp nhận mà do bộ quân bị tiếp quản.
Người của bộ quân bị nhận được tin tức liền lập tức đến nhặt xác và tìm hiểu tình hình tại hiện trường.
"Bên ngoài có chuyện gì vậy?"
Mộc Tiêu Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ nghi hoặc hỏi.
"Dương Mộc, thống lĩnh bộ quân bị Vũ Châu bị người chém giết, có lẽ là Phong Hỏa Liên Thành ra tay."
Lãnh Bất Phàm trả lời.
"Phong Hỏa Liên Thành, không phải hắn vẫn luôn ẩn cư sao? Sao lại xuất thế vậy?"
Mộc Tiêu Tiêu đến Vũ Châu, đã tìm hiểu một phen về Vũ Châu, biết Phong Hỏa Liên Thành.
Có thể do Vũ Châu gần đây phát sinh nhiều chuyện nên mới vậy.
Bây giờ Vũ Châu sóng gió nổi lên.
Việc Phong Hỏa Liên Thành xuất thế cũng là chuyện bình thường.
Mấy ngày nay ở Vũ Châu, Mộc Tiêu Tiêu cũng biết những chuyện đã xảy ra ở Vũ Châu.
Nên cũng không hỏi nhiều nữa.
Nhưng họ đi chưa được bao lâu, xe ngựa đột ngột dừng lại, thần sắc hai người không khỏi biến đổi, rèm cửa trước xe bị vén lên.
Bọn họ nhìn thấy trước xe có một người ôm đao đứng đó.
Thấy người này, ánh mắt Lãnh Bất Phàm biến đổi.
【 Thiên Môn 】 Mạc Cuồng Sinh.
Nghe Lãnh Bất Phàm nói, Mộc Tiêu Tiêu ánh mắt sáng lên, nhưng sau đó cũng cảnh giác lên.
Việc Mạc Cuồng Sinh chặn đường không phải là một dấu hiệu tốt.
Lãnh Bất Phàm thân hình lóe lên, từ trong xe ngựa bay vọt ra, rơi xuống trước mặt Tô Hạo.
"Mạc Cuồng Sinh, ngươi xuất hiện ở đây là có ý gì?!"
"Ý của ta rất đơn giản, là đến giết ngươi, Huyết Hà Phái các ngươi vu hãm ta giết Tiêu Nam Tích, chẳng lẽ ta không nên giết ngươi sao?"
Tô Hạo lạnh giọng nói.
Trong tay ôm Ẩm Huyết Đao được hắn nắm ngang trong tay, trên người bộc phát ra một cỗ huyết khí kinh khủng, hướng về Lãnh Bất Phàm áp tới.
Trong khi áp chế, trường đao trong tay trong nháy mắt chém xuống.
Đao vừa ra, hóa thành một đạo huyết quang.
"Mạc Cuồng Sinh ngươi!"
Thấy Mạc Cuồng Sinh không nói lời nào liền ra tay, Lãnh Bất Phàm sắc mặt đại biến, không ngờ Mạc Cuồng Sinh này một lời không hợp liền động thủ.
Trong lòng bàn tay, huyết quang che trời, hình thành một bàn tay màu đỏ ngòm khổng lồ, hướng về trường đao của Tô Hạo mà công kích tới.
"Mạc Cuồng Sinh, ngươi quá lỗ mãng, hôm nay ta sẽ...!"
Nhưng hắn còn chưa nói hết câu.
Trường đao huyết sắc của Tô Hạo đã trực tiếp chém vỡ bàn tay màu đỏ ngòm của hắn, sau đó lấy thế thái sơn áp đỉnh chém tới.
Ầm!
Đao khí còn sót lại trực tiếp trảm lên người Lãnh Bất Phàm.
Bịch!
Thân thể Lãnh Bất Phàm bị chém bay ra ngoài, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, nhưng người lại không bị một đao chém thành hai nửa.
Bởi vì trên người Lãnh Bất Phàm xuất hiện một bộ nội giáp màu vàng kim.
"Sao có thể?"
Lãnh Bất Phàm thổ huyết, trong mắt lộ vẻ kinh hãi.
Hắn không ngờ mình ngay cả một kích của Mạc Cuồng Sinh cũng không đỡ nổi.
Mạc Cuồng Sinh bày ra thực lực, chỉ cỡ đỉnh phong Dung Hồn cảnh, hắn mấy ngày trước cũng đã bước vào đỉnh phong Dung Hồn cảnh, căn bản không sợ Mạc Cuồng Sinh.
Hai người cảnh giới tương đương, tại sao mình một chiêu cũng không đỡ nổi?
"Ừm! Bảo vật không tệ, nhưng thực lực ngươi có hơi kém, một đao của ta cũng không đỡ nổi, đệ tử thân truyền của Vệ Bi Hồi của Huyết Hà Phái chỉ có vậy thôi sao, thật khiến người ta thất vọng."
Tô Hạo nhìn chiếc nội giáp vàng kim, lạnh giọng nói.
Trong lúc nói chuyện, thân hình trực tiếp lao tới trước mặt Lãnh Bất Phàm, nhấc chân đá vào đầu Lãnh Bất Phàm.
Trên người có giáp che chắn, đầu lại không có.
Thấy Tô Hạo đá tới, Lãnh Bất Phàm lập tức dùng hai tay chặn lại một cước này.
Hô!
Một lực hút mạnh kéo Lãnh Bất Phàm đi, Tô Hạo đá hụt.
Ngay đúng lúc này.
Những đệ tử Huyết Hà Phái đi theo Lãnh Bất Phàm cũng từ trong ngây người tỉnh lại, một người trong đó cầm đao chém về phía Tô Hạo.
Đao pháp vô cùng sắc bén.
"Đã muốn chết, vậy thì tiễn các ngươi lên đường trước!"
Trong khoảnh khắc này.
Tô Hạo xoay người, trường đao trong tay trong nháy mắt chém ra, bổ về phía người đang chém tới.
Keng! Trường đao của người kia bị đánh làm đôi, trường đao của Tô Hạo không dừng lại, một đao chém người nọ thành hai nửa.
Nhưng máu tươi lại không phun ra, mà nhanh chóng bị Ẩm Huyết Đao của hắn hút vào.
Hai nửa thân thể khô quắt rơi xuống.
Những đệ tử Huyết Hải Phái khác thấy thế dừng bước, không dám ra tay nữa.
Lúc này, ánh mắt Tô Hạo nhìn về phía người vừa ra tay cứu Lãnh Bất Phàm, đó là một lão giả mặc y phục có hoa văn màu huyết sắc.
Tô Hạo chưa từng thấy người này.
Nhưng y phục màu huyết sắc có hoa văn mà lão ta đang mặc, Tô Hạo biết, là y phục của trưởng lão sau núi Huyết Hà Phái.
Sau núi Huyết Hà Phái, rất thần bí, là cấm địa.
Tuy nhiên việc người này xuất hiện, cũng nằm trong dự liệu của Tô Hạo.
Lãnh Bất Phàm dám xuất hiện ở đây, chắc chắn sẽ có người bảo vệ.
"Mạc Cuồng Sinh, ngươi thật to gan, dám chặn giết đệ tử Huyết Hải của ta, hôm nay lão phu sẽ giết ngươi."
Trong khi nói, trên người lão giả bộc phát ra một cỗ lực lượng kinh người, hướng về phía Tô Hạo áp tới.
"Trung kỳ Dung Phách cảnh!"
Cảm nhận được áp lực này, ánh mắt Tô Hạo có chút ngưng lại.
Thân hình hơi lui về sau.
"Lui? Ngươi không có cơ hội lui đâu!"
Lão giả đang nói chuyện, da thịt toàn thân biến thành màu huyết sắc, một cỗ khí nóng hừng hực bùng phát từ người hắn.
Lúc này, thân thể của lão ta như một lò luyện.
Đặc biệt là bàn tay, hiện màu đỏ tươi, mang theo khí tức hỏa diễm cuồn cuộn.
"Xích Huyết Chưởng!"
Ngay sau đó. Lão giả khẽ quát một tiếng, đạp chân mà ra.
Một chưởng đánh ra, tốc độ cực nhanh, không khí xung quanh dưới một chưởng này phát ra tiếng nổ mạnh, tạo thành một vòng xoáy sóng khí trắng.
Thực lực của hắn là trung kỳ Dung Phách cảnh.
Mạc Cuồng Sinh lại thấp hơn hắn một đại cảnh giới, căn bản không có khả năng cản một kích này của hắn.
"Muốn giết ta, ngươi còn thiếu chút nữa!"
Cùng lúc này, trên người Tô Hạo xuất hiện một cỗ khí tức dao động của trung kỳ Dung Phách cảnh.
Tô Hạo có một thẻ thể nghiệm trung kỳ Dung Phách cảnh và một thẻ thể nghiệm đỉnh phong Dung Phách cảnh.
Lần này hắn trực tiếp dùng thẻ thể nghiệm trung kỳ Dung Phách cảnh.
Thực ra cho dù không dùng thẻ, Tô Hạo vẫn có thể giết được đối phương, nhưng như thế sẽ bị chú ý nhiều hơn.
Có khả năng cao đối thủ sẽ tìm cách giết chết hắn.
Giết đối thủ có cùng cảnh giới, hoặc cao hơn một cảnh giới.
Điều này ở trong phạm vi bình thường.
Cảm nhận được sức mạnh của trung kỳ Dung Phách cảnh bùng phát ra từ trong người Mạc Cuồng Sinh.
Người đang ra tay, những người thổ huyết bên cạnh, và Mộc Tiêu Tiêu trong xe ngựa, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trong lòng họ dậy sóng kinh hoàng.
Mạc Cuồng Sinh này làm sao có thực lực của trung kỳ Dung Phách cảnh được?
"Trung kỳ Dung Phách cảnh, sao ngươi lại có thực lực này!"
Lão giả kia biến sắc.
Tài liệu về Mạc Cuồng Sinh, Huyết Hà Phái đều có, chỉ là Dung Hồn cảnh mà thôi.
"Nói nhảm nhiều vậy, cũng thử đỡ một quyền của ta xem!"
Tô Hạo khẽ động thân hình, đấm một quyền, cùng bàn tay lão giả va vào nhau.
Oanh!
Bàn tay hai người va chạm, một tiếng trầm đục vang lên trong không khí.
"Cho dù ngươi có là trung kỳ Dung Phách cảnh, lão phu vẫn muốn ngươi chết!"
Lão già kia trong đôi mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Bất quá lúc này, hắn đã mặc kệ Mạc Cuồng Sinh làm thế nào bước vào Dung Phách cảnh trung kỳ.
Hắn chỉ cần biết rằng sức mạnh này của đối phương chắc chắn không phải tự thân tu luyện mà có.
Chỉ cần không phải tự thân, hắn liền có thể giết chết đối phương.
Bàn tay nắm thành quyền, cuồn cuộn huyết khí giống như sóng biển từ nắm đấm của hắn phóng ra, đánh về phía Tô Hạo.
Huyết khí bành trướng, có thể đẩy núi nứt đá.
Đối mặt với công kích của lão già này, trong mắt Tô Hạo hiện lên một tia lạnh lùng.
Lúc trước một kích, Tô Hạo cũng không dùng toàn lực. Chỉ là thăm dò lão già này mà thôi.
Nội lực của hắn không tệ, nhưng so với ta, vẫn còn kém xa, hoàn toàn không cần ta dùng đến át chủ bài gì.
Chỉ bằng vào sức mạnh của thẻ thể nghiệm Dung Phách cảnh là đủ giải quyết đối phương rồi.
Ầm!
Hai người nắm đấm lại va chạm với nhau.
Tiếng nổ trầm đục của lực lượng giống như lựu đạn mini phát nổ, ngay lập tức tạo thành sóng xung kích dữ dội, một luồng khí tức có thể thấy bằng mắt thường lan tỏa từ hai nắm tay của hai người.
Không khí xung quanh bị chấn động mà phát ra những tiếng lốp bốp.
Mặt đất dưới chân hai người cũng xuất hiện những vết nứt do lực tác động.
Vẻ mặt lão già kia trở nên ngưng trọng, hắn không ngờ Mạc Cuồng Sinh này không biết lấy đâu ra sức mạnh, lại có thể đỡ được một quyền của hắn.
Ngay khi hắn còn đang ngưng trọng thì một luồng sức mạnh khổng lồ từ nắm đấm của Tô Hạo tràn vào cánh tay của hắn.
Bụp!
Cánh tay hắn lập tức nổ tung, máu văng tung tóe.
Ngay lúc đó, Tô Hạo bước tới một bước, thân hình xuất hiện trước mặt lão già kia, thu nắm đấm lại, rồi lại một lần nữa phóng ra mạnh mẽ.
Tốc độ cực nhanh, lão già có cánh tay bị nổ tung vẫn chưa kịp phản ứng.
Nắm đấm của Tô Hạo đã đấm trúng ngực hắn.
Cuồn cuộn sức mạnh như một tảng đá lớn đập vào nội tạng lão già, làm chúng vỡ nát.
Phụt!
Lão già phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã xuống đất.
Tô Hạo vung tay, thanh Ẩm Huyết Đao bị cắm trên mặt đất, trong nháy mắt xuất hiện trong tay hắn, rồi đâm vào người đối phương.
Theo Ẩm Huyết Đao hút máu, một luồng sức mạnh từ Ẩm Huyết Đao truyền vào trong người Tô Hạo.
Khí tức trên người Tô Hạo trong nháy mắt trở nên cuồng bạo.
"Đao này hút máu có thể tăng thực lực của hắn!"
Ở một chỗ khác, Lãnh Bất Phàm được cứu không khỏi kinh hô.
Hô!
Ngay lúc đó, một bóng người màu xanh xuất hiện trước mặt Tô Hạo.
Chính là Mộc Tiêu Tiêu vừa xuống từ xe ngựa.
"Mạc tiên sinh, không biết có thể nể mặt tiểu nữ hay không! Cho chúng tôi rời đi!"
Khi Mộc Tiêu Tiêu nói, một luồng tinh thần lực khổng lồ từ trên người nàng bùng phát, bao phủ về phía Tô Hạo.
Lúc này trong đầu Tô Hạo hiện ra những hình bóng nữ tử xinh đẹp, quyến rũ, từng bước một tiến lại gần Tô Hạo.
"Mị thuật, lại còn dám dùng mị thuật với lão tử!"
Ánh mắt Tô Hạo lạnh lẽo, trường đao trong tay căn bản không hề do dự, trực tiếp chém ra một nhát.
Một đao kia cực kỳ cương mãnh, chém vào người Mộc Tiêu Tiêu.
Nhưng sau khi đao chém qua, lại chỉ chém trúng tàn ảnh của Mộc Tiêu Tiêu.
Thân hình Mộc Tiêu Tiêu đã xuất hiện ở rất xa, trên trán nàng đầy mồ hôi lạnh.
Vừa rồi nếu không thi triển kỳ môn độn giáp chi thuật, khiến mình biến mất, thì đã bị một đao kia của Tô Hạo chém chết rồi.
"Vừa rồi không phải thân pháp, xem ra ngươi đã học được kỳ môn độn giáp chi thuật của lão nhân Nam Hải!"
Tô Hạo nhìn Mộc Tiêu Tiêu đối diện trầm giọng nói.
Lúc này Mộc Tiêu Tiêu nhìn Tô Hạo, trong mắt đầy vẻ kiêng kị, mị thuật của mình, vậy mà không có tác dụng gì với hắn.
Giờ khắc này, Mộc Tiêu Tiêu bắt đầu nghi ngờ về mị thuật của mình.
Hôm qua không có tác dụng với Tô Hạo, hôm nay cũng vô dụng với Mạc Cuồng Sinh này.
Nàng muốn lên tiếng, nhưng Tô Hạo không cho nàng cơ hội, thân hình lóe lên, lao về phía hai người.
Thời gian kéo dài hơi nhiều rồi, vẫn nên mau chóng giải quyết hai người này thì hơn.
"Âm bà bà, Quỷ lão, ra tay giết hắn!"
Lúc này, Mộc Tiêu Tiêu gầm nhẹ nói.
Hô!
Một bóng quỷ màu đen từ bên đường lao ra, sau đó một chưởng lực hôi thối quét về phía Tô Hạo.
Cùng lúc với bóng quỷ, sau lưng Mộc Tiêu Tiêu cũng xuất hiện một lão phụ mặc trường bào màu nâu. Lão phụ vừa xuất hiện liền giơ móng vuốt chim ưng về phía mặt Tô Hạo.
Chưởng phong âm độc và sắc bén.
"Hai lão già, lúc này chui ra là muốn chết sao?"
Tô Hạo cười lớn.
Một luồng sức mạnh cuồng bạo từ trên người Tô Hạo bộc phát ra, sức mạnh cuồng bạo này mạnh hơn trước gấp mấy lần.
Hắn căn bản không màng đến một chưởng ở sau lưng, toàn lực rót vào Ẩm Huyết Đao.
Bốp!
Bàn tay của người sau lưng đánh mạnh vào lưng Tô Hạo, nhưng một tầng khí lãng khổng lồ trên người Tô Hạo đã ngăn chặn được luồng sức mạnh này.
Đồng thời, hắn còn mượn lực của người sau lưng, tăng tốc độ cơ thể, gia tăng lực xuất đao.
Phụt! Trường đao trước hết chém đứt bàn tay của lão phụ kia, rồi lại chém vào người đối phương.
Nhất đao lưỡng đoạn, máu tươi còn chưa kịp phun ra đã bị Ẩm Huyết Đao hút hết.
Bịch!
Hai nửa thân thể ngã xuống mặt đất.
Mộc Tiêu Tiêu thấy thế, muốn lợi dụng kỳ môn độn giáp chi thuật bỏ chạy.
Nhưng đột nhiên, một luồng tinh thần lực khổng lồ trong nháy mắt tràn vào trong đầu nàng, khiến mắt nàng tối sầm lại, đầu nặng trĩu.
Trong khoảnh khắc này, trường đao của Tô Hạo xẹt qua đầu Mộc Tiêu Tiêu.
"Không có thực lực đó, thì ngoan ngoãn chờ bị giết, còn có thể sống thêm được một chút thời gian!"
Tô Hạo nhìn cái đầu Mộc Tiêu Tiêu vừa rơi xuống lạnh giọng nói.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận