Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh

Chương 683: Trở về Tiên giới

Hoa Vân Phi chậm rãi kể lại nét chữ trên vách đá.
Dòng chữ này, từ trên xuống dưới, không biết là ai viết, không hề chứa một chút khí tức nào.
Chữ tuy tiêu sái, nhưng lại không chứa một chút đạo vận.
Người viết ra chữ này, có lẽ là người tu vi hoàn toàn không có?
Nhưng tu vi hoàn toàn không có, làm sao lại xuất hiện ở nơi này?
Chữ viết làm sao lại cứ lưu lại trên vách đá?
Như vậy, chỉ có một lời giải thích, người viết ra chữ này rất mạnh! Chữ hắn viết đã phản phác quy chân, với cảnh giới bây giờ của hắn, không cách nào nhìn thấu dù chỉ một chút!
"Luân hồi cuối cùng là gì?"
Hoa Vân Phi lặp lại lần nữa, nhìn dòng chữ trên vách đá, chau mày suy tư.
Những lời này có ý gì?
Luân hồi có cuối cùng không?
Hay là không có?
Rào rào!
Đột nhiên, ngay lúc Hoa Vân Phi nhìn kỹ nét chữ đang trầm tư, phía dưới nét chữ đó, một tảng đá không đáng chú ý đột nhiên rung động.
Tảng đá run rẩy, vôi trên bề mặt, vỏ đá rơi xuống, rồi từ từ hiện ra một khuôn mặt.
Tảng đá này đúng là một người đá!
Người đá này tựa hồ là bị ai đó đục đẽo tạo thành, trên mặt có dấu vết đục khoét, hoa văn trên mình cũng rất không bằng phẳng.
Ngoại hình hắn, rất giống hình tượng một trò chơi thế giới mở tự do nào đó mà Hoa Vân Phi kiếp trước từng chơi.
Hoa Vân Phi cảm nhận được một lực lượng luân hồi cực kỳ mạnh mẽ trên người người đá này.
Đây là một người đá tu luyện pháp tắc luân hồi!
Không nói nhảm gì, sau khi người đá phủi sạch vôi và vỏ đá trên mình, liền lao về phía Hoa Vân Phi.
"Khí tức luân hồi đặc biệt, người tạo ra hắn, có lẽ không tầm thường."
Hoa Vân Phi cố gắng thu lại những lực lượng khác, chỉ dùng pháp tắc luân hồi để nghênh kích người đá.
Ầm!
Người đá vung ngang một quyền, bị Hoa Vân Phi dễ dàng chặn lại, khi hai quyền va vào nhau, pháp tắc luân hồi lập tức nổ tung.
Thấy công kích của mình bị chặn, mặt người đá không hề gợn sóng, ngay sau đó, hắn lại diễn hóa Lục Đạo Luân Hồi Quyền ấn, công về phía Hoa Vân Phi.
Hoa Vân Phi cũng dùng Lục Đạo Luân Hồi Quyền nghênh kích, một quyền này hắn dùng sức mạnh rất lớn, pháp tắc luân hồi tạo thành một màn trời phía sau hắn!
Ầm một tiếng, Lục Đạo Luân Hồi Quyền của người đá bị phá tan ngay lập tức, liên tục thụt lùi nhiều bước mới giữ vững được thân thể.
Rồi đột nhiên, hắn lại công tới.
Hai tay của hắn bắt quyết, phía sau lại xuất hiện một mảnh thế giới đỏ sẫm, pháp tắc luân hồi tạo thành một bức họa đồ rực rỡ.
"Đây là lực lượng gì? Thế giới Luân Hồi?"
Hoa Vân Phi kinh ngạc, lực lượng mà người đá vận dụng, hắn chưa từng thấy!
Lực lượng như Thế giới Luân Hồi này, ngay cả Phượng Khinh Vũ cũng chưa từng nhắc với hắn.
Khi tỉ mỉ cảm thụ lực lượng đặc biệt này, Hoa Vân Phi thu lại thực lực của mình, cùng người đá liều mạng, muốn cảm ngộ bước tiến mới của lực lượng luân hồi từ bên trong.
Trận chiến này, kéo dài ba ngày ba đêm!
Trong trận chiến này, Hoa Vân Phi kinh hãi không thôi, chỉ vì người đá lại sử dụng nhiều loại lực lượng luân hồi mà hắn chưa từng thấy.
Đều là những lực lượng không có trong Luân Hồi thiên công!
Điều này cho thấy, chủ nhân tạo ra người đá, trên Luân Hồi chi đạo, là một đại cao thủ thực sự!
Cuối cùng, người đá bị Hoa Vân Phi trấn áp, bị hắn phong ấn lại dưới vách đá, biến thành một khối đá cứng không động đậy.
Cũng ngay khi Hoa Vân Phi trở lại trước nét chữ trên vách đá, nét chữ vốn bình thường lại từ từ sáng lên, một chút lực lượng như có như không thấm ra.
"Ai..."
Trong cõi u minh, Hoa Vân Phi nghe thấy tiếng thở dài này.
Tiếng thở dài này, như được lưu lại từ vô tận năm tháng trước, không phải do đối phương cố ý tạo ra, mà chỉ là do nơi cấm địa này, không ý thức ghi lại đạo thanh âm này.
Nghe thấy tiếng thở dài này, Hoa Vân Phi khi nhìn lại nét chữ trên vách tường, phát hiện nét chữ mà lúc đầu hắn cảm thấy rất tiêu sái, bỗng nhiên có thêm một loại cảm xúc mê mang, phiền muộn!
Một người đã lưu lại chữ từ vô số năm trước, tâm tình của hắn vẫn không tiêu tan, lưu giữ đến bây giờ!
Đây là tu vi gì?
Ít nhất, Hoa Vân Phi hiện tại còn lâu mới làm được!
Hoa Vân Phi chậm rãi đi đến trước nét chữ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve nét chữ phát sáng, một tia lực lượng luân hồi đặc biệt tràn ra từ chữ, dung nhập vào thân thể hắn.
Cuối cùng, Hoa Vân Phi khoanh chân ngồi dưới nét chữ.
Hắn muốn cảm ngộ thật kỹ lực lượng bên trong nét chữ!
Trong nét chữ này, tràn ngập lực lượng luân hồi mạnh mẽ, biết đâu có ẩn chứa một pháp luân hồi nào đó, nếu có thể đạt được, thực lực của hắn chắc chắn sẽ lên một tầng nữa!
Hắn vẫn luôn cảm thấy, pháp tắc luân hồi là một trong những pháp tắc kỳ lạ và thần bí nhất trên thế gian.
Rốt cuộc có luân hồi không?
Vấn đề này, làm khó người từ xưa đến nay, không ai có thể đưa ra được một câu trả lời chính xác.
Có người cho rằng có.
Nhưng càng nhiều người cho rằng không có!
Nhưng dù như thế nào, cũng không ai có thể chứng minh rằng luân hồi không hề có thật.
Hoa Vân Phi thuộc về loại thứ nhất, hắn cho rằng có!
Hắn xuyên không đến đây, chẳng phải là một kiếp luân hồi sao?
Hơn nữa còn mang theo trí nhớ của kiếp trước để luân hồi!
Đây là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến hắn khẳng định có luân hồi!
Nếu như hắn phủ nhận, vậy thì ở kiếp trước, có còn là chính hắn hay không?
Nếu như hắn phủ nhận, vậy thì ở kiếp này, hắn lại cụ thể xem như ai?
Hắn thấy, nguyên nhân mà thế gian phủ nhận luân hồi, là bởi vì đã quên đi chuyện xảy ra ở kiếp trước.
Nếu nhớ được, hắn tin rằng, vạn linh đều sẽ tin tưởng thế gian có luân hồi!
Hoa Vân Phi không chìm đắm xuống, suy nghĩ bị cuốn theo, hòa vào ý cảnh bên trong nét chữ.
Trong mơ hồ, hình như hắn đã xuyên không đến thời điểm khai thiên lập địa, đến trước thời điểm vách đá còn chưa được khắc chữ.
Khi hắn đến không lâu sau.
Tiếng bước chân truyền đến từ phía sau.
Hoa Vân Phi quay người nhìn lại.
Khoảnh khắc sau, con ngươi của hắn bỗng co rút lại...
...
...
Một năm sau.
Cửa vào cấm địa Luân Hồi.
Hoa Vân Sênh mặc đồ nam, mũ ngọc cài tóc, yên lặng đứng ở đó, nhìn vào cấm địa Luân Hồi mà ngẩn người.
Phía sau nàng là rất nhiều đệ tử Đạo Nguyên phong, bao quanh bảo vệ nàng ở giữa.
"Chân nhân, Vân Đế không sao đâu ạ." Một nữ đệ tử nhẹ giọng nói.
"Ta biết, chỉ là muốn ở đây chờ đợi xem sao." Hoa Vân Sênh nói.
Một năm trước, pháp tắc cấm địa Luân Hồi xảy ra dị biến, cửa vào giống như bị cắt bỏ, người khác khó mà vào được.
Tuy là lão tổ nói Hoa Vân Phi rất tốt, nhưng Hoa Vân Sênh vẫn thường xuyên đến đây xem thử.
Một năm qua, đã trở thành thói quen của nàng.
Đừng thấy nàng ngày thường không nghiêm túc, tùy tiện, nhưng khi nhắc đến người nhà, nàng vẫn rất quan tâm.
Ào!
Đúng lúc này, cánh cửa đã bị phong kín hơn một năm đột nhiên có dị động, lớp màn sáng bên ngoài bị xóa đi.
Cửa vào mở ra!
Mắt Hoa Vân Sênh ngay lập tức sáng lên.
"Chân nhân, chân nhân người mau nhìn kìa, cửa vào mở ra rồi, Vân Đế cũng đã kết thúc tu luyện, sắp trở về rồi." Một nữ đệ tử chỉ vào cửa vào, vui mừng nói.
"Ừ ừ, ta thấy rồi." Khóe miệng Hoa Vân Sênh nở nụ cười, ánh mắt đầy vui vẻ.
Quả nhiên ngay khi cửa vào mở ra không lâu, một thanh niên tóc đen mặc áo choàng trắng, mũ ngọc cài tóc dậm chân bước ra.
Hai con ngươi của thanh niên áo trắng rất đặc biệt, bên trong như có vòng tuổi ấn ký, ở giữa ấn ký còn có một thập tự khắc ấn, chỉ cần nhìn vào hai con ngươi này, người ta đã cảm thấy hiểu ý rồi chìm đắm, lâm vào luân hồi vô tận!
Thanh niên áo trắng này chính là Hoa Vân Phi!
Hắn thu hồi lực lượng trong hai mắt, nhìn về phía Hoa Vân Sênh, rồi cười nói: "Đang chờ ca ca sao?"
Hoa Vân Sênh nhanh chóng bước về phía trước, rúc vào ngực Hoa Vân Phi, dùng sức cọ xát vào ngực, ngẩng đầu nhìn Hoa Vân Phi: "Ca, không phải huynh vừa mới kết thúc bế quan thôi sao, tại sao lại tu luyện một năm?"
"Ha ha, hướng tu luyện khác nhau mà." Hoa Vân Phi giơ ngón trỏ lên, khẽ chạm vào mũi nhỏ của Hoa Vân Sênh, nói.
"Lúc đầu, muội còn tưởng ca ca gặp nguy hiểm, bị nhốt ở bên trong đấy." Hoa Vân Sênh nói.
"Ha ha, ở Thái Sơ này, chỉ có ta gây tổn thương cho người khác thôi, ai có thể tổn thương ta, Vân Đế?" Hoa Vân Phi cười nói.
"Hứ, ca ca lại bắt đầu khoác lác." Hoa Vân Sênh bĩu môi.
"Ha ha..."
Hoa Vân Phi thoải mái cười một tiếng, nói: "Đi thôi, về tông."
Sau khi trở lại Kháo Sơn tông, Hoa Thương Khung và Long Nhan Nguyệt đã đợi ở Đạo Nguyên phong, người một nhà lâu ngày không gặp đoàn tụ.
Bảy ngày sau, Hoa Vân Phi trở về Tiên giới.
Sau khi bước lên Thánh Tử phong, Hoa Vân Phi không chỉ thấy Phượng Khinh Vũ và Hi Nguyệt.
Còn có Hoa Lâm Phong và Ngao Côn.
Ánh mắt Hoa Vân Phi dán chặt lên người Ngao Côn.
Ngao Côn đang đánh cờ với Hoa Lâm Phong, hai người đánh nhau đến khó phân thắng bại, từ đầu đến cuối không nhìn Hoa Vân Phi lấy một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận