Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh

Chương 1371: Tiểu Hắc

Chương 1371: Tiểu Hắc Còn chưa tới gần cung điện, Hoa Vân Phi mấy người đã cảm giác được có sự tồn tại nào đó để mắt tới, ngoại trừ Hoa Vân Phi và Khương Nhược Dao, bốn người trung niên Ngưu Giác đều cảm thấy phía sau lạnh toát.
Bên ngoài cung điện có hung vật!
Không phải chỗ khu vực an toàn nào cũng có hung vật, trước đây, người trong cung điện thường xuyên đi quấy rối ở hòn đảo, bốn người trung niên Ngưu Giác còn tưởng rằng nơi này không có hung vật, bây giờ xem ra không phải vậy, bên ngoài cung điện hoàn toàn có hung vật tồn tại.
Mấy người đã bị để mắt tới!
Hoa Vân Phi bọn họ dừng bước, nhìn về phía bên phải cung điện, nơi đó có một tảng đá màu đen, to bằng sao trời, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện, đó căn bản không phải tảng đá mà là một con hung vật!
Hung vật là một con sói cánh xanh lớn, nó mở to đôi mắt lớn, con ngươi màu đen kỳ dị, răng nanh trắng hếu, lộ rõ vẻ hung ác.
Từ trên người nó, bộc phát ra khí tức cường đại không thua gì sinh linh cấp Chuẩn Bá Chủ!
"Là Hắc Nhãn Thanh Dực Thiên Lang! Huyết thú đặc hữu của Bất Tử Hà!" Người trung niên Ngưu Giác kinh hô, không ngờ bên ngoài cung điện lại có một hung vật cấp Chuẩn Bá Chủ.
"Không phải cấp Chuẩn Bá Chủ, còn chưa đạt đến cấp bậc đó." Hoa Vân Phi nhìn Hắc Nhãn Thanh Dực Thiên Lang nói.
Có lẽ vì sống ở trong Bất Tử Hà nên huyết thú ở Bất Tử Hà đều nhiễm khí tức của Bất Tử Hà, khí tức của chúng mạnh hơn rất nhiều so với những con cùng cấp.
Như con Hắc Nhãn Thanh Dực Thiên Lang trước mắt, nó chỉ được xem là nửa bước Bá Chủ, còn chưa vượt qua ngưỡng cửa kia, nhưng khí tức của nó đã ở trong lĩnh vực đó, thực lực phi thường mạnh, đó là do ảnh hưởng của Bất Tử Hà.
"Cùng nhau ra tay giết nó!" Hắc Thường quát, vì con Hắc Nhãn Thanh Dực Thiên Lang này chưa đạt đến cấp Chuẩn Bá Chủ nên bọn họ không cần phải kiêng kị.
Với thực lực của mấy người, chắc chắn có thể giết chết nó.
"Không cần, các ngươi cứ nhìn xem." Di thiên chân linh trên vai Hoa Vân Phi tự tin lên tiếng.
Nó từng bước một đi về phía Hắc Nhãn Thanh Dực Thiên Lang, nói: "Chó con, có muốn làm tọa kỵ của chúng ta không?"
"Rống!" Hắc Nhãn Thanh Dực Thiên Lang có trí tuệ rất cao, nghe hiểu lời Di thiên chân linh, lập tức đứng dậy phát ra tiếng gầm trời.
"Ngươi là thứ gì, mà lại còn muốn thu Hắc Nhãn Thanh Dực Thiên Lang làm tọa kỵ?"
Một nữ tử mắt phượng trong cung điện cười lạnh: "Chờ lát nữa ngươi chết cũng không biết vì sao chết."
Một nam tử tóc dài tự tin nói: "Với thực lực của Hắc Nhãn Thanh Dực Thiên Lang, trong mười chiêu nhất định sẽ tiêu diệt được người này."
Năm người trong cung điện đứng ở đó, đều chuẩn bị xem kịch hay.
Nhưng cảnh tiếp theo làm bọn họ mở mang tầm mắt.
Chỉ thấy Di thiên chân linh đi đến trước mặt Hắc Nhãn Thanh Dực Thiên Lang, chỉ liếc mắt nhìn nó, con Hắc Nhãn Thanh Dực Thiên Lang vừa mới hung hăng đột nhiên liền im lặng trở lại, đuôi kẹp giữa hai chân.
"Ô..." Hắc Nhãn Thanh Dực Thiên Lang nằm xuống, đuôi rũ xuống, nhìn Di thiên chân linh như đang lấy lòng.
"Thật lợi hại." Bốn người trung niên Ngưu Giác kinh ngạc thốt lên, không ngờ Di thiên chân linh chỉ liếc mắt một cái mà khiến Hắc Nhãn Thanh Dực Thiên Lang mạnh mẽ thuần phục.
Hoa Vân Phi hài lòng gật đầu.
Khương Nhược Dao thì nhìn chằm chằm Di thiên chân linh như đang suy tư.
"Sao có thể như vậy!" Thấy Hắc Nhãn Thanh Dực Thiên Lang đang lấy lòng Di thiên chân linh, năm người trong cung điện đều trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh hãi.
Tuy huyết thú ở Bất Tử Hà không giống hung thú bên ngoài, không thể hóa hình, không thể nói năng, ngay cả trí tuệ cũng thấp hơn nhiều, nhưng đến cấp này, trí tuệ chắc chắn cũng rất cao, mà Hắc Nhãn Thanh Dực Thiên Lang lại thuần phục như vậy?
Tiểu kim nhân này là vật gì?
Bọn họ rõ ràng không cảm nhận được chút áp lực nào từ trên người đối phương, nhưng Hắc Nhãn Thanh Dực Thiên Lang lại thần phục như vậy, thật kỳ lạ.
"Ngoan ngoãn nghe lời, không đánh ngươi."
Di thiên chân linh đứng trước mặt Hắc Nhãn Thanh Dực Thiên Lang, sờ lên đầu nó.
Thực tế là vừa rồi nó không làm gì cả, chỉ hơi thả ra vương bá chi khí của mình đối với Hắc Nhãn Thanh Dực Thiên Lang, khiến nó sợ hãi đến như vậy.
Đối phó dã thú thì cách này là biện pháp tốt nhất.
Bất kỳ con dã thú nào cũng tôn sùng kẻ mạnh, cảm giác thấy mình mạnh hơn nó rất nhiều, Hắc Nhãn Thanh Dực Thiên Lang tự nhiên sẽ lựa chọn thần phục.
Nghe lời Di thiên chân linh, Hắc Nhãn Thanh Dực Thiên Lang lấy lòng vẫy vẫy đuôi.
"Đi, sau này ngươi sẽ là tọa kỵ của lão phu và chủ nhân." Di thiên chân linh nhảy lên đầu Hắc Nhãn Thanh Dực Thiên Lang, cưỡi nó đi đến trước mặt Hoa Vân Phi mấy người.
Hắc Nhãn Thanh Dực Thiên Lang quá lớn, như ngôi sao, Hoa Vân Phi mấy người trong mắt nó chỉ bé bằng hạt mè.
"Chủ nhân, sau này gọi nó Tiểu Hắc là được." Di thiên chân linh nói.
"Tiểu Hắc?" Khóe miệng Hoa Vân Phi mỉm cười, cái tên này cũng đủ tùy ý.
"Tiểu Hắc, còn không mau ra mắt chủ nhân của lão phu!" Di thiên chân linh nói với Hắc Nhãn Thanh Dực Thiên Lang.
"Ô!" Hắc Nhãn Thanh Dực Thiên Lang cúi thấp đầu, dùng cái đầu lớn cọ vào Hoa Vân Phi.
"Có nước bọt, đừng cọ." Hoa Vân Phi vội vàng đẩy cái đầu to của Hắc Nhãn Thanh Dực Thiên Lang ra.
"Thật sự có thể cưỡi sao?" Bốn người Hắc Thường nhìn Hắc Nhãn Thanh Dực Thiên Lang, vẻ mặt mong chờ.
Huyết thú ở Bất Tử Hà chính là tổ tông, gần như không ai dám chọc, không ngờ bọn họ mới vào một tháng đã có thể cưỡi huyết thú.
"Đương nhiên." Di thiên chân linh nói với Hắc Nhãn Thanh Dực Thiên Lang: "Bọn họ đều là người của lão phu, ngươi mà dám phản kháng, lão phu trực tiếp bóp nát đầu ngươi."
Hắc Nhãn Thanh Dực Thiên Lang vội gật đầu, chủ động cúi thấp đầu để Hoa Vân Phi mấy người đi lên.
Hoa Vân Phi đứng trên đầu Hắc Nhãn Thanh Dực Thiên Lang, rất có phong thái nhìn xuống thiên hạ, hắn nhìn thẳng năm người trong cung điện, nói: "Đường hoàng xông qua."
Hắc Nhãn Thanh Dực Thiên Lang hét lớn một tiếng, nhảy lên một cái, đã tới trước cung điện.
"Ngươi... Các ngươi..." Năm người trong cung điện khó mà bình tĩnh, kinh ngạc nhìn Hoa Vân Phi mấy người.
"Phong thủy luân chuyển, lúc trước khi dễ chúng ta, không ngờ ta sẽ dẫn người tìm tới cửa a?" Hắc Thường cười lạnh nói.
"Mọi người đều là người bị rơi vào Bất Tử Hà, là Tương Tiên Hà Thái Cấp?" Nam tử tóc dài đã đổi vẻ mặt, hòa nhã cười nói.
"Đúng vậy, chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau, như vậy mới có cơ hội đi ra." Nữ tử mắt phượng cũng như người lật mặt, thu lại vẻ trào phúng trước đó.
Ba người còn lại đều có vẻ mặt ôn hòa, bày tỏ rất muốn hợp tác với Hoa Vân Phi mấy người, cùng nhau tìm lối ra của Bất Tử Hà.
"Giết bọn chúng."
Hoa Vân Phi trực tiếp hạ lệnh, không chút nương tay.
"Không..."
Khương Nhược Dao ra tay, Vĩnh Hằng chi đạo không thể phản chế, trong thời gian rất ngắn đã phá vỡ phòng ngự của năm người, chém vỡ đế khu của bọn họ.
"Có muốn bản nguyên tinh khí không?" Khương Nhược Dao bất ngờ hỏi một câu như vậy.
Hoa Vân Phi vẻ mặt như nghe lầm.
"Không muốn? Không muốn thì thôi." Khương Nhược Dao nói rất nhanh, vừa nói xong đã chuẩn bị ra tay tiếp.
"Nếu không thì cho Tiểu Hắc ăn đi." Di thiên chân linh nói.
Bốn người Hắc Thường có nó che chở, không cần hấp thu bản nguyên tinh khí nữa, tu vi của năm người nữ tử mắt phượng cũng không yếu, vừa hay có thể cho Hắc Nhãn Thanh Dực Thiên Lang no bụng.
Huyết thú ở Bất Tử Hà ngoài việc thôn phệ một ít pháp tắc của Bất Tử Hà thì con đường phát triển thứ hai là thôn phệ sinh linh lạc vào đây.
Đó là lý do vì sao phần lớn hung thú huyết thú thường ở bên ngoài khu vực an toàn, chúng đang ôm cây đợi thỏ.
Khương Nhược Dao liếc nhìn Hắc Nhãn Thanh Dực Thiên Lang đang chờ ăn, ném năm người nữ tử mắt phượng tới.
"Không... Không muốn..." Năm người mắt phượng kêu lớn, muốn phản kháng, nhưng làm sao có thể là đối thủ của Khương Nhược Dao? Bọn họ bị Tiểu Hắc nuốt một ngụm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận