Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh

Chương 145: Tới đánh ta a, đánh không đến ta!

"Sư tôn, đạo nguyên thủ tọa, người làm thế nào mà được vậy?"
"Ngươi kích phát bí pháp, làm tổn thương căn cơ, khó khăn lắm mới chữa trị được trọng thương, mà người vừa tới một lát, liền đã chữa khỏi cho ngươi."
Mộc Thu Tuyết từ trong lồng ngực Hạ Huyền Chân Nhân ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Huyền Chân Nhân, giọng nói mang theo sự sùng bái.
Trong mắt nàng, đạo nguyên thủ tọa đã hoàn toàn trở thành một người toàn năng, một tay làm được mọi thứ.
Năm nay hắn mới một trăm lẻ ba tuổi.
Bên giường, Triệu Chúc cũng lộ vẻ mong chờ, rất muốn biết những sự tình liên quan tới vị đạo nguyên thủ tọa này.
"Sư điệt ta đây..."
Hạ Huyền Chân Nhân nhớ lại dáng vẻ của Hoa Vân Phi lúc mới sinh ra, nói: "Hắn khi vừa ra đời, trời sinh dị tượng, vô cùng đáng sợ, chỉ là bị thương Thiên lão tổ đè ép xuống..."
...
Sau khi rời khỏi Hạ Huyền Phong, Hoa Vân Phi không trực tiếp trở về Đạo Nguyên phong mà đi tới Vô Cực Phong.
Giống như Hạ Huyền Chân Nhân, một vị trưởng lão của Vô Cực phong cũng liều mạng bảo vệ hậu bối, kích phát bí pháp để tăng thực lực.
Nhưng cuối cùng ông ấy không trụ được, vừa về tới tông môn không lâu đã qua đời.
Bây giờ, đã được an táng, chỉ còn lại một cái linh vị.
Tế bái xong, Hoa Vân Phi lại đi tới Thiên Cơ Phong, rồi sau đó tới Cẩu Nguyên Phong.
Hai ngọn núi này cũng tương tự, trưởng lão không sợ sinh tử, bảo vệ các đệ tử hậu bối phía sau, nhưng không may đã ngã xuống.
Đây đều là những người đáng được tôn trọng.
Tế bái xong, Hoa Vân Phi chỉ khẽ phẩy tay, chuỗi nhân quả trong cõi u minh bị chém đứt.
Cảnh giới của hắn quá cao, mặc cho nhân quả tế bái này rơi xuống trên người bọn họ, e rằng sẽ không chịu nổi.
Làm xong những việc này, Hoa Vân Phi mới trở về Đạo Nguyên Phong, nhưng còn chưa lên núi, hắn đã nghe thấy từ xa âm thanh của ba người Diệp Bất Phàm cầm đầu, một heo một gà."Tam sư huynh, trộm mộ, thật sự dễ dàng như lời ngươi nói sao?"
A A cưỡi trên lưng Kim Kim, hai tay chống cằm, hai mắt lấp lánh, chờ mong nhìn Gia Đa Bảo.
"Đúng vậy, trộm mộ là một nghề nghiệp đặc biệt thần thánh."
"Người làm được cái nghề này, ai chẳng phải có tài năng? Ai chẳng trở thành người vừa giàu vừa có địa vị cao?"
Gia Đa Bảo ưỡn bụng tròn vo, vẻ mặt ngạo nghễ.
"Vậy lần này A A cũng có thể cùng tam sư huynh học tập sao?" A A nói.
"Đương nhiên rồi."
Gia Đa Bảo đi đến bên cạnh A A, xoa đầu nàng, vẻ mặt đầy cưng chiều, nói: "Lần này, sư huynh nhất định sẽ truyền lại cho ngươi những bí quyết cốt lõi, lĩnh hội được bao nhiêu, là xem A A ngươi đấy."
"Ừm, A A cực kỳ thông minh, chắc chắn sẽ học một biết mười ngay thôi."
A A vui vẻ nhảy nhót, mặt mày hớn hở, giơ nắm đấm lên: "Sau này, A A cũng muốn giống như tam sư huynh, dựa vào trộm mộ trở thành người giàu sang có địa vị."
Hoàng Huyền cười, sửa lại: "A A là con gái, cho nên phải là bạch phú mỹ mới đúng."
A A ngơ ngác một lúc, rồi lại vui vẻ reo lên: "A A nhất định sẽ trở thành một bạch phú mỹ."
"Được thôi."
"Các ngươi cứ có thể thỏa sức làm hư nó đi, chờ sư tôn các ngươi trở về, phát hiện ra các ngươi đưa A A đi trộm mộ, chắc chắn sẽ trách phạt các ngươi."
"Ngươi không thấy vẻ mặt của đại sư huynh rất khó coi sao? Hắn là người thật thà, chắc chắn không thích những chuyện này."
Kim Kim, người đã đột phá Nguyên Đan Cảnh, nói tiếng người, đặc biệt không ưa cái gọi là trộm mộ thần thánh của Gia Đa Bảo.
Hắn cảm thấy A A sẽ bị làm hư.
A A chỉ có thể ở chung với Diệp Bất Phàm mà thôi.
Còn Hoàng Huyền, mấy ngày nay ở chung, hắn cảm thấy gã này chỉ là nghiêm chỉnh bên ngoài, thực ra trong lòng rất nhiều ý tưởng, thỉnh thoảng cũng đem kế hoạch trói người của gã nói ra.
A A nhìn Diệp Bất Phàm từ nãy giờ vẫn luôn im lặng đi bên cạnh, hỏi: "Đại sư huynh, người không vui sao?"
"Tam sư huynh nói đây là một nghề nghiệp thần thánh, người bình thường không làm được đâu."
Diệp Bất Phàm cố gắng nặn ra vẻ tươi cười, nói: "Sao có thể chứ, các ngươi đều muốn đi, sư huynh tự nhiên cũng phải đi theo."
Thực tế, nội tâm của hắn không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.
Hắn vẫn luôn nhắc nhở mình, bản thân không phải là người như vậy, sẽ không thích làm loại chuyện này.
Nhưng mỗi khi nghĩ đến việc Hoàng Huyền nói về trói người, Gia Đa Bảo nói về trộm mộ, hắn lại không nhịn được sự hưng phấn và chờ mong.
Điều này làm hắn cực kỳ hoang mang.
Rõ ràng hắn là một người chính trực mà, trước đây chưa từng tiếp xúc với những thứ này, tại sao càng nghe càng không thể kiềm chế được bản thân chứ?
Rốt cuộc vấn đề là ở đâu?
Hoàng Huyền liếc nhìn Diệp Bất Phàm một cái, nhếch miệng cười, để lộ nụ cười đầy ý vị, nói: "Đại sư huynh, chúng ta đều là người một nhà, người cứ thoải mái bộc lộ con người thật của mình đi."
"Ờ..." Diệp Bất Phàm có chút lúng túng, đây là bị nhìn thấu rồi sao?
Quả đúng là Đại Đế chuyển thế, ánh mắt thật sắc bén.
"Hắc hắc." Gia Đa Bảo ôm lấy cổ Diệp Bất Phàm, cười nói: "Đại sư huynh, không có ngươi thì bọn ta thật sự không xong."
"Sư tôn rất coi trọng người, nếu sư tôn trách phạt chúng ta tự ý ra ngoài, người có thể đứng ra đỡ, giúp chúng ta nói đỡ vài câu."
Diệp Bất Phàm cảm nhận được trọng lượng trên người mình, vừa định lên tiếng, đột nhiên, mắt hắn trừng lớn, nói: "Sư tôn!"
"Sư tôn nào?"
Gia Đa Bảo không hiểu chuyện gì, theo ánh mắt của Diệp Bất Phàm nhìn qua, lập tức ngây người.
Chỉ thấy phía xa, một thanh niên mặc y phục trắng đang đứng dưới một thân cây, trên mặt nở nụ cười.
Chính là sư tôn của bọn họ, Hoa Vân Phi.
Giờ phút này, Hoa Vân Phi đứng ở đó, như thể đang chờ ai đó.
"Xong rồi, không thể qua mặt được..."
"Sư tôn cố ý ẩn giấu khí tức, chắc là muốn nghe xem chúng ta đang bàn tán chuyện gì."
Gia Đa Bảo lúng túng, trốn sau lưng Diệp Bất Phàm, không dám ló mặt ra.
Hắn hiểu rõ, Hoa Vân Phi không thích hắn đi trộm mộ, cho rằng chuyện này không may mắn, cực kỳ xui xẻo.
"Sư tôn!"
A A cưỡi Kim Kim chạy lên phía trước, nàng không có nhiều lo nghĩ như vậy, cũng không hiểu nhiều như vậy, vui vẻ nhìn Hoa Vân Phi vừa trở về.
"Ừm."
Hoa Vân Phi mỉm cười, liếc nhìn Gia Đa Bảo, rồi nhìn về phía A A, xoa đầu nàng, hỏi: "Tam sư huynh của ngươi, đã dạy ngươi những gì vậy?"
"Có thể nói cho sư tôn biết được không, sư tôn cũng cảm thấy rất hứng thú."
Gia Đa Bảo ở bên cạnh điên cuồng ra hiệu, A A nghiêng đầu nghi ngờ nhìn về phía hắn, không hiểu chuyện gì, vẫn chưa vội mở miệng.
"A A không nói, để ta nói."
Kim Kim đã có thể nói chuyện, mắt gà láo liên, để lộ nụ cười xấu xa, đem toàn bộ bí mật của Gia Đa Bảo vạch trần hết.
"Gà béo!" Gia Đa Bảo chạy lên phía trước muốn đánh vào cái miệng thối tha của Kim Kim.
Mấy ngày nay thật là không thể nuôi con gà này mà, mỗi ngày cho nó ăn no xong, vậy mà nó vẫn đối xử với hắn như vậy.
Kim Kim rất lanh lợi, cõng A A trốn sau lưng Hoa Vân Phi, ló đầu gà ra, nói: "Tới đánh ta đi, đánh không trúng ta đâu."
"Gà ca mà cũng là thứ ngươi muốn động vào thì động được à?"
Gia Đa Bảo tức giận nghiến răng ngứa lợi, nhưng đối diện với ánh mắt của Hoa Vân Phi, hắn lại vội vàng dời mắt đi, hữu khí vô lực nói: "Gặp qua sư tôn."
Diệp Bất Phàm và Hoàng Huyền cũng bước nhanh lên phía trước: "Sư tôn."
Hoa Vân Phi gật đầu, nhìn Diệp Bất Phàm, nói: "Vi sư không có ở đây, ngươi là chủ Đạo Nguyên Phong, lại dẫn sư đệ, sư muội như vậy sao?"
"Dạo gần đây bên ngoài không yên ổn, ngươi không biết rõ sao?"
Những lời nghiêm khắc này, khiến Diệp Bất Phàm càng cúi đầu xuống, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì.
A A hi hi ha ha cũng ngẩn cả người, giọng nói yếu ớt hẳn đi.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Hoa Vân Phi nổi giận.
"Thôi được rồi."
"Mau cùng vi sư trở về."
Sắc mặt Hoa Vân Phi dịu lại, nói: "Các ngươi lén lút đi ra ngoài, nhỡ gặp phải phiền phức, thì phải làm sao?"
Diệp Bất Phàm nói: "Đệ tử hiểu rõ sự khổ tâm của sư tôn."
Hoa Vân Phi hoàn toàn là lo lắng mấy người bọn hắn ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm, mới trách mắng bọn hắn.
Bất kể ai trong số bọn họ xảy ra chuyện gì, đều là hắn, đại sư huynh này, thất trách, càng khiến cho sư tôn Hoa Vân Phi không xứng đáng.
"Ngươi hiểu là tốt rồi, chờ thực lực đủ mạnh rồi ra ngoài cũng không muộn."
"Không phải, nếu các ngươi muốn đi, hãy chờ vi sư rảnh rỗi, tự mình đi cùng các ngươi một chuyến, để các ngươi thỏa mãn cơn nghiện trộm mộ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận