Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh

Chương 1078: Mặt khác, ngươi thanh âm quá lớn

Khi Chu Thanh Nhiên dẫn theo thanh niên mặc áo lam trở lại Thiên Cực thư viện, ngay lập tức, mấy đạo khí tức cường đại liền khóa chặt hai người, Lục Trần đạo nhân, phó viện trưởng, Tưởng Phong trong nháy mắt xuất hiện ở gần đó. Nhìn thanh niên mặc áo lam đang đứng cạnh Chu Thanh Nhiên, nhìn hai người mười ngón tay đang đan chặt vào nhau, Lục Trần đạo nhân nhíu mày thật sâu, dự cảm có chuyện chẳng lành. Chu Thanh Nhiên lại thực sự mang về một đạo lữ, hơn nữa cử chỉ lại thân mật! Phó viện trưởng, Tưởng Phong, lão giả áo hoa ngấm ngầm cười trộm, Chu Thanh Nhiên này là con nít còn đang bú sữa sao? Lại thực sự mang về một đạo lữ, không sợ chọc giận Đoạn Kinh Thiên sao? Mọi người đều biết rõ Chu Thanh Nhiên nói đạo lữ chắc chắn là giả, Đoạn Kinh Thiên cũng hiểu rõ, nên mới để nàng rời đi, chính là chuẩn bị đợi nàng nghĩ thông suốt rồi quay lại nhận lỗi. Ai ngờ, Chu Thanh Nhiên thật sự mang về một đạo lữ. Thanh niên mặc áo lam nhìn về phía Chu Thanh Nhiên: "Thanh Nhiên, ánh mắt bọn họ nhìn ta dường như không đúng lắm?" Chu Thanh Nhiên lắc đầu: "Không cần để ý đến bọn họ." Lục Trần đạo nhân mím môi, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi: "Thanh Nhiên, ngươi biết rõ làm như vậy sẽ có hậu quả gì không? Sao ngươi có thể thực sự mang một người đàn ông về? Còn...còn...Thôi đi!" Kha Vũ cũng lộ vẻ mặt ưu sầu: "Chu đạo sư, cô thật là hồ đồ mà!" Phó viện trưởng, Tưởng Phong bọn họ tuy không lên tiếng, nhưng đều mang vẻ cười lạnh, bọn họ đã mong chờ được chứng kiến cảnh Đoạn Kinh Thiên xử trí hai người Chu Thanh Nhiên như thế nào rồi. "Ầm ầm!" Nơi xa, từ hướng Thiên Cực điện, đột nhiên xuất hiện một đạo uy áp kinh khủng, bao trùm cả đất trời, nghiền ép cả không trung. Một người bước chân tới, mỗi bước chân hạ xuống, đất trời đều rung chuyển một cái, khí tức vô cùng đáng sợ. Đoạn Kinh Thiên! "Xong rồi!" Lục Trần đạo nhân từ từ nhắm mắt, hành động lần này của Chu Thanh Nhiên xem như đã triệt để chọc giận Đoạn Kinh Thiên. Đoạn Kinh Thiên không nói một lời, tiến vào mảnh không gian này, từ trên cao nhìn xuống thanh niên mặc áo lam và Chu Thanh Nhiên, trong mắt tràn ngập sự lạnh lùng. Mảnh đất trời này rung chuyển, hư không sụp đổ, tất cả đều là bởi sự tức giận của hắn, khiến nơi đây rơi vào cảnh tượng tận thế. Lục Trần đạo nhân nhìn về phía Chu Thanh Nhiên, muốn mở miệng nhắc nhở, nhưng khi ánh mắt của Đoạn Kinh Thiên rơi xuống người hắn, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ ngậm miệng. Chuyện hôm nay, chắc chắn sẽ không thể kết thúc êm đẹp. Chu Thanh Nhiên biểu hiện bình tĩnh, ngẩng đầu đối diện với Đoạn Kinh Thiên: "Đây là đạo lữ của ta, ngươi cũng đã gặp, như thế nào, có vừa mắt ngươi không?" Nghe Chu Thanh Nhiên nói vậy, Lục Trần đạo nhân, Kha Vũ cùng những người khác lại một phen hoảng sợ. Đoạn Kinh Thiên khẽ nheo mắt lại, không thèm nhìn thanh niên mặc áo lam lấy một cái, chỉ chăm chăm nhìn Chu Thanh Nhiên: "Ngươi có biết, tùy hứng làm như vậy hôm nay, sẽ mang đến cho ngươi hậu quả gì không?" Chu Thanh Nhiên cùng thanh niên mặc áo lam nắm chặt tay, mười ngón đan xen, thật chói mắt, khiến thần sắc Đoạn Kinh Thiên càng thêm u ám, không kìm được cơn giận. Nữ nhân của hắn, sao có thể để người khác chạm vào? Chu Thanh Nhiên nói: "Ngươi nói muốn gặp đạo lữ của ta, bây giờ ngươi đã gặp, nhưng tại sao lại thẹn quá hóa giận?" Đoạn Kinh Thiên hừ lạnh: "Ngươi cho rằng tùy tiện tìm một người lạ đến giả mạo, liền có thể qua mặt ta, khiến ta từ bỏ sao?" Chu Thanh Nhiên thần sắc cũng trở nên lạnh lẽo: "Hắn không phải là người lạ, mà là đạo lữ của ta, đạo lữ mà Chu Thanh Nhiên ta đã xác định!" Nói rồi, nàng nâng hai bàn tay đang đan vào nhau lên, vẻ mặt kiên định. "Được..." Đoạn Kinh Thiên tức giận đến bật cười: "Đã ngươi nói hắn là đạo lữ của ngươi, vậy hôm nay ta liền xem xem, đạo lữ của ngươi có gì nổi trội." Ánh mắt hắn chuyển về phía thanh niên mặc áo lam, thấy hắn đeo mặt nạ, lập tức gầm lớn: "Một tên chuột nhắt trốn đầu lộ đuôi, như ngươi mà cũng xứng là đạo lữ của nàng sao?" Ngay lập tức, đại đạo như kiếm, chém về phía khuôn mặt của thanh niên mặc áo lam. Chu Thanh Nhiên muốn ra tay, nhưng lại bị thanh niên mặc áo lam ngăn cản, hắn mỉm cười: "Ta đây cũng là nam nhân của nàng, nên cứ để ta bảo vệ nàng, ở chỗ này ta, nàng chỉ cần yên lặng cổ vũ cho ta là được rồi, hiểu chưa?" Vừa nói, hắn không thèm nhìn phía trước, hời hợt giơ ngón trỏ, khẽ chạm vào đại đạo chi kiếm đang lao đến. Phịch một tiếng, đại đạo chi kiếm nhanh chóng rạn nứt, trong chốc lát hóa thành mưa ánh sáng khắp trời. Lục Trần đạo nhân, phó viện trưởng cùng những người khác trợn tròn mắt, thanh niên mặc áo lam này có thực lực gì, mà có thể nhẹ nhàng tiếp nhận một chiêu của Đoạn Kinh Thiên như vậy. Thấy công kích bị tùy tiện ngăn cản, Đoạn Kinh Thiên cũng nheo mắt lại, thần sắc càng thêm trầm ngâm. "Đoạn Kinh Thiên phải không?" Thanh niên mặc áo lam ngẩng đầu nhìn Đoạn Kinh Thiên: "Hôm nay ta đến đây, không phải để chứng minh điều gì với ngươi, mà là để nói cho ngươi biết, Chu Thanh Nhiên là nữ nhân của ta, không ai được phép động vào!" Nói đến câu cuối, khí tức của thanh niên mặc áo lam bỗng nhiên bùng nổ, như một con mãnh thú thời Hồng Hoang, chấn động trời đất, những người đứng gần như Lục Trần đạo nhân, phó viện trưởng, Kha Vũ trong nháy mắt bị hất văng ra ngoài, căn bản không thể ngăn cản. Mà uy áp của Đoạn Kinh Thiên vốn đã bao phủ toàn bộ đất trời, trong khoảnh khắc khí tức thanh niên mặc áo lam bộc phát cũng bị trấn áp xuống! Bằng mắt thường cũng có thể thấy được, uy áp của Đoạn Kinh Thiên bị đè ép trở về! Gần như là dồn vào trong cơ thể! Đoạn Kinh Thiên lộ vẻ kinh ngạc, không thể tin được, thanh niên mặc áo lam lại mạnh đến thế. Lục Trần đạo nhân, phó viện trưởng, Kha Vũ, Tưởng Phong mấy người bị hất văng ra cũng đều trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt chấn động, không thể tin nổi. Khí tức của Đoạn Kinh Thiên lại bị ép ngược trở lại sao? Thanh niên mặc áo lam này là ai? Sao lại mạnh đến thế! Chu Thanh Nhiên nhìn thanh niên mặc áo lam ngay trước mắt, ngơ ngác, thì ra hắn lại mạnh đến thế, hóa ra hôm đó khi nàng say, đối phương thật sự đã nhường nhịn mình. Sau khi biết thực lực của thanh niên mặc áo lam, Chu Thanh Nhiên kinh ngạc phát hiện, với tính cách kiêu ngạo của mình, vậy mà không hề có chút cảm giác thất bại. Không chỉ vậy, ngược lại còn cảm thấy rất vui vẻ... Cúi đầu nhìn hai người vẫn đang nắm chặt tay, khóe miệng của nàng hơi nhếch lên, lần đầu tiên từ người khác, nàng cảm nhận được một thứ gọi là cảm giác an toàn. Đoạn Kinh Thiên thấy nụ cười trên môi Chu Thanh Nhiên, sắc mặt càng thêm u ám, hắn cũng không còn im lặng nữa, khí tức còn đáng sợ hơn nữa lại bùng nổ ra. Hắn nói: "Vậy ta cũng muốn nói cho ngươi biết, thứ mà ta đã để mắt tới, ai động vào thì người đó phải chết!" "Thật sao?" Thanh niên mặc áo lam cười ha ha, hắn buông tay Chu Thanh Nhiên ra, sờ lên đầu nàng: "Ngoan, đợi ta một lát, ta đi đánh cho hắn một trận, cho nàng hả giận." Chu Thanh Nhiên chớp chớp mắt, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ ngoan ngoãn gật đầu, khẽ "Ừ" một tiếng. Thanh niên mặc áo lam đạp không trung bay lên, tóc đen tung bay, áo lam phiêu dật, mỗi một bước chân hạ xuống, khí tức lại càng mạnh hơn, toàn bộ đất trời đều rung chuyển theo hắn, trái tim của tất cả mọi người đều run rẩy vì hắn. Đến cuối cùng, khí tức của thanh niên mặc áo lam đã hoàn toàn vượt qua Đoạn Kinh Thiên, trấn áp khí tức của hắn xuống dưới. Đoạn Kinh Thiên kinh hãi, con ngươi rung lên, vẻ mặt kinh hãi. Tại sao lại như vậy? Người này là Chuẩn Tiên Đế đỉnh phong nào trong chư thiên sao? "Ra tay đi, để ta xem, cái gọi là viện trưởng kia có thể ép ta ra được mấy chiêu." Thanh niên mặc áo lam chắp hai tay sau lưng, dưới lớp mặt nạ đôi mắt lộ ra vẻ tự tin và kiêu ngạo tột độ, nhìn Đoạn Kinh Thiên bằng ánh mắt khiến người ta không thể tin nổi là đang coi thường. Trái tim của mọi người đều điên cuồng run rẩy. Đoạn Kinh Thiên thế nhưng là một trong những dòng dõi của viện trưởng tổng viện, mà giờ khắc này đang đấu với người khác, lại ở thế tuyệt đối hạ phong! Đoạn Kinh Thiên cũng không hề nao núng, hắn nhìn Chu Thanh Nhiên: "Ta thắng, không chỉ ngươi sẽ chết, mà Chu Thanh Nhiên cũng là của ta." "Ngươi không thắng được, ta sẽ không chết, mà Thanh Nhiên cũng chỉ là của ta." Thanh niên mặc áo lam đáp lại. Đoạn Kinh Thiên sắc mặt hoàn toàn trầm xuống. Nghe thanh niên mặc áo lam đáp lại, nhìn bóng lưng cao lớn đang che mưa chắn gió cho nàng, tim Chu Thanh Nhiên cũng rung động dữ dội. "Thiên Cực Di Thiên Ấn!" Đoạn Kinh Thiên không nhịn được nữa, hét lớn một tiếng, tung ra tuyệt học vô thượng của Thiên Cực thư viện. Một đạo pháp ấn phá mây mà ra, bao phủ trời đất, che khuất bầu trời, khí tức ngập trời, trấn áp thanh niên mặc áo lam. Nhưng công kích khủng bố như vậy, thanh niên mặc áo lam cũng chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái, Thiên Cực Di Thiên Ấn liền tan vỡ, hóa thành quang vũ. Dễ dàng đánh nát công kích của Đoạn Kinh Thiên, khiến cho trái tim mọi người ở đó đều co rút lại. "Hôm nay, chắc chắn sẽ khiến ngươi hối hận!" Đoạn Kinh Thiên gầm lớn, cuốn theo Đế uy ngập trời, xông đến. "Quên nói cho ngươi, người như ta rất sợ phiền phức, đánh nhau rất ghét dùng chiêu thứ hai, cho nên...chỉ có thể ủy khuất ngươi xuống đất ăn tỏi vậy." Thanh niên mặc áo lam trong tay xuất hiện một thanh kiếm, rồi nói tiếp: "Mặt khác, thanh âm ngươi lớn quá đấy!" "Bất Diệt Kiếm Đạo - Hỗn Nguyên Vô Cực!" Một đạo kiếm quang chiếu sáng đất trời! Phụt phụt!! Mưa máu đầy trời rơi xuống, theo tiếng kêu thảm thiết, đế khu của Đoạn Kinh Thiên chia năm xẻ bảy, bị kiếm quang chói sáng đất trời kia quét ngang trong nháy mắt, ngay cả một hơi thở cũng không thể chịu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận