Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh

Chương 510: Nhớ kỹ, chọc hắn liền là chọc ta

"Phụt..." Khương Nhược Dao nhìn mà bật cười, Hoắc Hạo người này, ngày thường ở chung thì rất tốt, tam quan cũng vô cùng ngay thẳng, cho dù toàn bộ Đồng Hảo tông đều như vậy. Nhưng bọn họ ở đâu cũng ngay thẳng, chỉ là định hướng không đúng thôi! Từng có tuyệt thế tiên tử tính toán uốn nắn bọn họ, đều thất bại, có thể thấy được bọn họ có chút gì đó đặc biệt ở trên người. Thấy Khương Nhược Dao cười mình, Hoa Vân Phi rất muốn nói với nàng, ngươi cười quá sớm rồi, ngươi đã cùng bách hợp nắm tay còn không hay biết đấy. Trời tờ mờ sáng, mọi người cuối cùng cũng tan đi. Lưu luyến không rời Chử Hà mang theo Hoắc Hạo lưu luyến không rời rời đi, Cố Trường Phong cũng cáo từ rời đi, La Viêm không dùng linh khí chống cự, đã say mèm rồi, được La Vân Hàm dìu về tẩm cung. Còn lại Hoa Vân Phi và Khương Nhược Dao cùng nhất định đòi đi theo hai người La San, cùng nhau rời khỏi Hỗn Độn điện.
"Hai người này..." Hỗn Độn Đại Đế đứng ở cửa Hỗn Độn điện, thân hình hổ cao lớn vĩ ngạn, Hỗn Độn Khí nồng đậm, nhìn bóng lưng Hoa Vân Phi và Khương Nhược Dao, kinh nghiệm tình trường nhiều năm nói cho hắn biết, hai người này không bình thường. "Có tình huống cũng không sao, chẳng qua nàng làm lớn, Vân Hàm làm nhỏ, nam nhân mà, nhất là nam nhân cường đại, ba vợ bốn nàng hầu rất bình thường." Hỗn Độn Đại Đế ha ha cười đứng lên, quay người trở về tẩm cung. "Vút!" Mọi người không chú ý tới một góc khuất, lóe lên một bóng hình màu tím...
"Ngươi ở đâu?" Hoa Vân Phi nghiêng đầu nhìn Khương Nhược Dao. Không thể không nói, Khương Nhược Dao có góc nghiêng mặt càng thêm hoàn mỹ, tóc đen buông xõa bên tai, mang theo một chút tiên khí đặc biệt, thật sự giống như tiên tử bước ra từ tranh vẽ, siêu phàm thoát tục. "Vừa tới Hỗn Độn thần thành, còn chưa tìm được chỗ ở." "Nếu không Hoa đại công tử thu xếp cho tiểu nữ một chỗ ở?" Khương Nhược Dao chắp tay sau lưng, bước chân nhẹ nhàng, cười tủm tỉm nhìn Hoa Vân Phi, nháy mắt mấy cái. "Hợp Càn điện rất lớn, ngươi nếu không chê..." Hoa Vân Phi mới nói được một nửa, hai người La San đi theo phía sau đột nhiên chỉ vào hắn, quát lớn: "Mới uống rượu xong, đã muốn lừa nữ hài tử đến chỗ mình ở, ngươi muốn làm gì? Bản công chúa không thể làm như không thấy." Hoa Vân Phi lắc đầu bật cười, cũng không nói thêm, cuối cùng việc Khương Nhược Dao nói không có chỗ ở cũng chỉ là nói đùa.
Lúc này, Khương Nhược Dao đột nhiên tiến lại gần chỉ vào La San, cười tủm tỉm nói: "Vừa nãy ở trên bàn cơm, ta vẫn còn một câu muốn hỏi cửu công chúa." "Có phải hay không ngươi mấy lần làm phiền Hoa đại công tử tu luyện?" "Thậm chí khi hắn trốn Hoắc Hạo, ngươi còn cố ý đem người đến quấy rầy hắn?" Vừa nói như vậy xong, Hoa Vân Phi hơi có chút bất ngờ liếc nhìn Khương Nhược Dao, nàng vậy mà ngay cả chuyện nhỏ như này cũng biết. Khóe miệng bất giác cong lên một nụ cười, hắn biết đại khái Khương Nhược Dao vì sao mà đến. La San không ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, kiêu ngạo hếch đầu nhỏ lên, nhìn bằng lỗ mũi nói: "Chuyện này tự nhiên chỉ có bản công chúa mới làm ra được." "Không sai, ngươi nói sự tình là do bản công chúa... A... Ngươi làm gì vậy..." La San lời còn chưa dứt, một thanh bảo kiếm màu bạc lại đột nhiên chĩa vào giữa trán nàng, hàn quang lóe lên, mang theo khí tức lạnh lẽo. Người rút kiếm chính là Khương Nhược Dao!
Chỉ thấy Khương Nhược Dao nhìn kỹ La San, nở một nụ cười còn đáng sợ hơn cả ác ma, đôi mắt đẹp toát ra vẻ lạnh lẽo: "Tất cả những người làm phiền hắn tu luyện đều đáng chết!" "Đùa giỡn một hai lần thì được, đừng coi lòng tốt của người khác là dễ ức hiếp, hy vọng cửu công chúa đừng có phạm, không thì ta thật sự sẽ giết ngươi!" Nói đến đây, bảo kiếm màu bạc lập tức lại tiến thêm nửa tấc, đâm vào mi tâm La San, máu tươi chảy xuống từ vết thương, thấm ướt cả khuôn mặt của La San. "Ngươi... Sao ngươi dám..." La San trực tiếp bị dọa choáng váng, cũng không cười nổi nữa, sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy hoảng sợ. Nàng hoàn toàn không ngờ, Khương Nhược Dao ngày thường giống như tiên nữ, hào phóng không giả tạo, khi nổi giận lại đáng sợ đến vậy. Nhưng, nàng gây sự với Hoa Vân Phi, Khương Nhược Dao sao lại tức giận đến thế...?
"Ngươi nhớ kỹ, chọc hắn tức là chọc ta!" "Hoa Vân Phi chỉ là nể mặt Hỗn Độn Đế Quân, nên mới không so đo với ngươi, hắn vẫn luôn là một người cực kỳ hiền hòa, nhưng ngươi lại lấy điều đó mà bắt nạt hắn, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!" "Dù cho ngươi là con gái của Hỗn Độn Đế Quân mà ta kính trọng, ta cũng sẽ giết không tha! Tuyệt đối đừng nghi ngờ quyết tâm của ta!" "Đúng rồi, nếu ngươi muốn dùng uy của Hỗn Độn thần triều để uy hiếp ta, thì khuyên ngươi từ bỏ đi, lực lượng của Vĩnh Hằng thần điện không sợ hết thảy, chẳng qua chỉ là khai chiến!" Khương Nhược Dao nói xong, đôi mắt đẹp bừng bừng sát khí, khiến La San trong nháy mắt tê liệt ngã xuống đất, khóe mắt ngấn nước, trên khuôn mặt trắng như tuyết toàn máu tươi. Đây là lần đầu tiên nàng gặp người dám đối xử với mình như vậy! Trước đó, cho dù nàng có náo loạn đến đâu, gây phiền phức cho người khác như thế nào, mọi người vẫn đều nể mặt Hỗn Độn Đại Đế hoặc Hỗn Độn thần triều mà không dám hoặc là không muốn gây khó dễ cho nàng. Nhưng hôm nay, Khương Nhược Dao triệt để vạch mặt nàng, dám gây phiền phức lúc Hoa Vân Phi thanh tu thì sẽ giết nàng! La San không phải là kẻ ngốc, khi thấy ánh mắt của Khương Nhược Dao, nàng biết, đối phương nói là thật! Nếu nàng dám tái phạm, thừa lúc Hoa Vân Phi đang tu luyện mà cố ý đi quấy rối, Khương Nhược Dao chắc chắn sẽ giết nàng!
"Ta, nghe rõ chưa?" Khương Nhược Dao nhìn xuống La San, váy xanh lay động, tóc đen tung bay, tràn ngập khí thế sát phạt. "Nghe... Nghe rõ... Oa..." La San cũng không nhịn được nữa, nỗi sợ hãi trong lòng, oà khóc lớn, âm thanh rất to, vang xa. Trong hoàng cung Hỗn Độn, mỗi một khu vực đều có cấm quân phụ trách trấn thủ, động tĩnh ở đây, tự nhiên đã sớm bị các cấm quân có tu vi cực cao xung quanh thu vào trong mắt. Nhưng kỳ lạ là, khi thấy La San bị bắt nạt, bọn họ lại như không thấy gì, lựa chọn làm ngơ. "Làm phiền người tu luyện là tối kỵ của giới tu tiên!" "Nhớ kỹ bài học này!" "Ngươi là chưa gặp người nào ác hơn ta đấy, không thì, ngươi sống không được đến lớn như vậy đâu!" Khương Nhược Dao thu kiếm quay người, kéo Hoa Vân Phi rời đi, chỉ còn lại La San một mình quỳ ở đó nức nở. Lúc này là lúc mặt trời lên, ánh nắng ban mai ấm áp chiếu xuống người La San đang khóc, lộ rõ vẻ đáng thương của nàng. Cấm quân trong hư không xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi thở dài, nhưng bọn họ đã nhận mệnh lệnh, không dám nhúng tay. Khóc rất lâu, La San mới dừng lại, hai mắt đã sưng đỏ, cả khuôn mặt nhòe nhoẹt vì khóc, còn dính đầy máu tươi, mi tâm có một vết kiếm, giờ phút này đã khép lại. "Khương Nhược Dao..." La San nhìn vào nơi phía trước sớm đã không còn bóng người, thần sắc chậm lại, hai mắt thất thần, không biết đang nghĩ gì. Đồng thời, ngồi một mình trong Hỗn Độn điện uống rượu, Hỗn Độn Đại Đế ngẩng đầu nhìn ánh bình minh vừa ló rạng ngoài điện, thở dài: "Đừng trách phụ hoàng, đây là một bài học mà con nhất định phải trải qua trong đời, bản tính của con có khuyết điểm, không ai có thể dung túng cho con cả, phụ hoàng không muốn có ngày nhận được tin con gây chuyện bên ngoài bị người ta đánh chết..."
Trên đường trở về. "Ta vừa nãy có phải hơi hung dữ không?" Khương Nhược Dao nhìn sang Hoa Vân Phi, chắp tay sau lưng, bước chân vui vẻ hỏi. "Có ư? Ta chỉ thấy một tiên tử, đang phô bày vẻ đẹp khác của mình." Hoa Vân Phi mỉm cười, đáp lời. "Ối ối, nửa năm không gặp, học ở đâu đấy? Tiến bộ ghê." Khương Nhược Dao có chút kinh ngạc, cười tủm tỉm nhìn Hoa Vân Phi. "À, đừng coi thường ta, thật ra ta cái gì cũng hiểu rõ lắm đấy." Hoa Vân Phi hừ nhẹ một tiếng, mặt đầy tự tin nói. "Đúng đúng đúng, ngươi cái gì cũng hiểu, bất quá là trong việc tu luyện thôi, ha ha..." Chưa nói dứt lời, Khương Nhược Dao đã cười phá lên. Nhìn nụ cười của nàng, Hoa Vân Phi cũng không nhịn được cười theo. "Nhưng mà, vẫn muốn cảm ơn ngươi, làm những chuyện ta định làm." Hoa Vân Phi đột nhiên nhẹ giọng nói. Sau khi nhận ra Hỗn Độn Đại Đế cố tình sắp xếp La San ở bên cạnh mình, hắn đã định tìm cơ hội, dạy dỗ La San một phen. Nhưng lại bị Khương Nhược Dao đột ngột xuất hiện giành mất.
"Cảm ơn ta à, ngươi không sợ bị đánh à?" Nghe Hoa Vân Phi nói cảm ơn, Khương Nhược Dao lập tức giơ nắm đấm lên trước mặt Hoa Vân Phi quơ quơ, hất cằm trắng nõn, ngữ khí đầy uy hiếp. "Ha ha, đánh thì đánh thôi, dù sao ta cũng chưa từng đánh phụ nữ." Hoa Vân Phi cười nói. "Ta tin." Khương Nhược Dao liếc mắt, đột nhiên lại nói: "Hỗn Độn Đại Đế để ngươi giúp ông ta quản con gái, còn để ngươi vô duyên vô cớ bị xem thường, mà ông ta lại không cho một chút thù lao nào, ngươi nói, chúng ta có nên đánh ông ta một trận không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận