Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh

Chương 1551: Tân nương là không cần cho mình theo lễ

Chương 1551: Tân nương không cần tự đưa lễ.
Liên quan tới việc Đế Đình Thánh Nữ "cải trang vi hành" cùng chuyện châu phủ Thanh Châu bị diệt sau khi tin tức lan ra, lập tức gây nên chấn động. Trong thoáng chốc, các đại châu phủ, vực phủ đều hoảng loạn. Vực chủ quản lý vực phủ Thanh Châu tự mình chạy đến Thanh Châu, muốn đến tạ tội với Hạ Thu Nhi. Những người có thể đạt đến địa vị này đều là người thông minh, biết rõ nếu chờ Hạ Thu Nhi tìm đến Thượng vực phủ, khi đó thì quá muộn. Có điều hắn cũng không thể gặp được Hạ Thu Nhi. Sau khi giao Thanh Châu cho Yến Quang, nàng liền cùng Hoa Vân Phi rời đi, không ai biết rõ họ đi đâu. Vực chủ xé rách không gian, đi về phía Thiên Nhân tiên quốc. Yến Quang dẫn người đứng trên không Thiên Nhân tiên quốc chờ đợi đã lâu, thấy Vực chủ giáng lâm, liền ôm quyền nói: "Yến Quang cung nghênh Vực chủ đại nhân giáng lâm."
Vực chủ liếc nhìn Thiên Nhân tiên quốc, ánh mắt cuối cùng rơi trên người Yến Quang, tu vi vương chi cự đầu của người này làm hắn kinh ngạc. Quả nhiên tin đồn không sai, Yến Quang trong nháy mắt đã thành một vị vương chi cự đầu, vô địch nhiều tòa đại châu. "Có biết Thánh Nữ đi đâu không?" Vực chủ chắp tay sau lưng, giọng điệu bình thản, không rõ hắn đang suy nghĩ gì. "Hành tung Thánh Nữ thần bí, không phải ta có thể đoán được." Yến Quang nói. Vực chủ không có gì bất ngờ, gật đầu nói: "Đã Thánh Nữ giao Thanh Châu cho ngươi, vậy ngươi phải làm cho thật tốt, chuyện của Vũ tộc đừng để tái diễn, nếu không bản tọa chắc chắn tự tay diệt cái Thiên Nhân tiên quốc của ngươi."
Yến Quang sắc mặt bình tĩnh: "Vực chủ đại nhân yên tâm, Thánh Nữ tín nhiệm ta, ta nhất định không cô phụ sự tín nhiệm của nàng." Vực chủ gật đầu, đang chuẩn bị rời đi, Yến Quang ra hiệu cho người phía sau bước ra. Người này không ai khác chính là Man Đại Lực. "Đại nhân, người này tên Man Đại Lực, có huyết mạch Man tộc, là người chiến thắng trong vạn quốc đại bỉ lần này, ta muốn tiến cử hắn đến vực phủ tu hành." Yến Quang nói. "Man Đại Lực bái kiến tiền bối." Man Đại Lực chớp chớp mắt, chắp tay với Vực chủ, trông thật thà chất phác. Vực chủ nhìn Man Đại Lực, trong nháy mắt, Man Đại Lực cảm thấy một đạo thần hồn đáng sợ xâm nhập cơ thể mình, mọi bí mật của hắn trong chốc lát đều bị Vực chủ nhìn thấu. Vực chủ lộ ra vẻ kinh ngạc, "Tuổi nhỏ mà đã đạt tới Bất Hủ cảnh hóa Vương Oản, thiên tư quả thật Yêu Nghiệt."
Phía sau Yến Quang, quốc chủ Thiên Nhân tiên quốc lộ vẻ kinh ngạc, hóa Vương Oản? Thì ra Man Đại Lực khi ở vạn quốc đại bỉ vẫn che giấu thực lực. "Hắc hắc, đa tạ tiền bối khích lệ, không lạ có ý tốt." Man Đại Lực gãi đầu, thân hình to lớn, lực cảm giác tràn đầy. "Thôi được, ngươi theo bản tọa về vực phủ đi." Vực chủ nói. Đúng lúc này, Vực chủ nhận được một tin tức. "Vực chủ, Thánh Nữ đến vực phủ!" Nghe tin này, sắc mặt Vực chủ đại biến, bắt lấy Man Đại Lực trong nháy mắt phá vỡ không gian rời đi.
Sau khi Vực chủ cùng Man Đại Lực biến mất, tất cả mọi người trong Thiên Nhân tiên quốc thở phào nhẹ nhõm, lộ ra vẻ kích động và tươi cười. Thật khó tin, lão quốc chủ Thiên Nhân tiên quốc lại thành phủ chủ châu phủ, cứ như nằm mơ. "Chúc mừng lão quốc chủ." Mọi người hướng về Yến Quang chào hỏi, trong mắt đều là sự sùng bái và tôn kính. Nhất là quốc chủ Thiên Nhân tiên quốc, trước đó tại đấu võ trường đã giúp Hạ Thu Nhi nói chuyện, chính là do Yến Quang chỉ thị. Trong tình huống không biết rõ thân phận của Hạ Thu Nhi và Hoa Vân Phi, lại biết Vũ Lan Thiên là đệ tử Đế Đình, nếu ván cược này Yến Quang thua, thì Thiên Nhân tiên quốc tuyệt đối sẽ gặp tai họa ngập đầu. "Đừng vội mừng, Thánh Nữ tín nhiệm bản vương, vậy bản vương cũng phải cho thấy kết quả xứng đáng."
"Thông báo cho các quốc gia Thanh Châu, một tháng sau, vạn quốc đại bỉ sẽ tái đấu, lần này chắc chắn công bằng công chính, cho tất cả thiên tài một cơ hội." "Ngoài ra, phái người đến Thiên Ma Lĩnh nói cho Lâm Tiên Đạo Viện, cứ nói bản vương muốn Lâm Tiên Đạo Viện vang danh Thanh Châu, trở thành đạo viện số một Thanh Châu." . . Vực chủ trở lại vực phủ, phát hiện Hạ Thu Nhi đã rời đi. "Đi đâu?" Vực chủ vội hỏi. "Không rõ, Thánh Nữ chỉ ngồi uống chén trà, sau đó liền rời đi." Người vực phủ nói, lưng đã sớm ướt đẫm. Vũ tộc vừa bị diệt, Hạ Thu Nhi đột nhiên đến vực phủ, nghĩ thôi cũng khiến người ta kinh hãi. "Đây là đang điểm bản tọa."
Vực chủ nhìn về phía xa, Hạ Thu Nhi khẳng định biết hắn không ở vực phủ, cố ý tới một chuyến, chính là để gõ hắn, nhắc nhở hắn làm tốt phận sự của mình. Nếu không, Vũ tộc có thể chính là kết cục của vực phủ. Không thể không nói, Hạ Thu Nhi lần này đột nhiên đến thăm hiệu quả rất tốt, hù dọa tất cả mọi người. Từ sau hôm nay, ai dám làm loạn?. . . Trên thực tế, Hoa Vân Phi và Hạ Thu Nhi vừa rời Thanh Châu, đến vực phủ bất quá là Hoa Vân Phi dùng hóa thân ngụy trang Hạ Thu Nhi mà thôi. "Sư huynh, ta thấy huynh thật thông minh." Hạ Thu Nhi mắt sáng lấp lánh, cảm thấy bội phục thủ đoạn của Hoa Vân Phi. "Bị ta mê hoặc rồi à?" Khóe miệng Hoa Vân Phi hơi nhếch, cười nhìn Hạ Thu Nhi.
Khi ánh mắt chạm nhau, khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Thu Nhi lập tức có chút nóng lên, liền vội vàng dời ánh mắt. "Sư huynh lại trêu chọc muội rồi." Hạ Thu Nhi bĩu môi. "Chẳng lẽ không phải? Ta không phải khoe khoang đâu, trên đường đi, nữ tử thích ta không có một nghìn cũng phải tám trăm, lại toàn là nữ tử ưu tú." Hoa Vân Phi hơi hếch cằm, có chút đắc ý. "Phì." Hạ Thu Nhi bị dáng vẻ tự phụ của Hoa Vân Phi chọc cười, tươi cười rạng rỡ, "Vậy sư huynh định khi nào thành gia? Đến lúc đó ta nhất định đưa lễ thật lớn."
Hoa Vân Phi thở dài: "Đưa lễ? Tân nương thì không cần phải tự đưa lễ cho mình, như thế không hợp quy củ." Hạ Thu Nhi chớp mắt, nhất thời chưa kịp phản ứng. Sau một khắc, mặt nàng đỏ lên, cổ và tai cũng đỏ bừng, mắt to ngơ ngác, há miệng không biết đáp lại thế nào. "Sư muội, muội đáng yêu quá rồi đấy? Sư huynh chỉ nói đùa thôi, muội cũng đỏ mặt rồi à?" Hoa Vân Phi cười: "Không biết sau này ai cưới được một cô gái dịu dàng như muội, hắn tuyệt đối sẽ rất hạnh phúc."
Hạ Thu Nhi đột nhiên lấy hết dũng khí nhìn Hoa Vân Phi. Hoa Vân Phi trong lòng giật mình, nha đầu này chẳng lẽ muốn nói ra những lời kinh người? May mắn là Hạ Thu Nhi cuối cùng lại thở dài, không nói gì. "Sư huynh đừng trêu chọc muội, sư muội ta không có ý định lấy chồng, thân là Đế Đình Thánh Nữ, ta cũng có trách nhiệm của mình, phụ thân không có khả năng để cho ta lấy chồng." Hạ Thu Nhi nói. "Phụ thân ngươi muốn trói ngươi vào Đế Đình sao?" Hoa Vân Phi hỏi. "Hắn chưa từng nói, là ta cho rằng mình phải thay đổi Đế Đình, nên hi sinh chuyện tình cảm cá nhân, phải đặt Đế Đình lên trên." Hạ Thu Nhi nhìn về phía biển mây xa xôi, ánh mắt có chút ảm đạm.
Nàng dũng cảm hẹn Hoa Vân Phi ra, chính là vì đã hạ quyết tâm phong ấn mọi tâm sự vào đáy lòng, sau khi kết thúc chuyến hành trình này, nàng sẽ rời xa Hoa Vân Phi. Những chuyện đã qua, bất luận là tốt đẹp hay bi tình, nàng đều sẽ không còn hồi tưởng lại nữa. Hoa Vân Phi trầm mặc nhìn ánh mắt ảm đạm của Hạ Thu Nhi, không biết nên trả lời ra sao. Ánh mắt ảm đạm của Hạ Thu Nhi đã bị ánh sáng thay thế, nàng mỉm cười nói: "Sư huynh không cần phải lo lắng cho ta, thay đổi Đế Đình cũng là điều ta muốn làm nhất, là lý tưởng của ta." "Sau này nếu sư huynh có rảnh có thể đến Đế Đình tìm muội, khi đó muội nhất định sẽ chiêu đãi sư huynh trà ngon nhất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận