Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh

Chương 1414: Hôm nay chính là ngươi tổ sư gia tới, hắn cũng nhất định phải nện xong chân mới có thể đi

Hoa Vân Phi mở to mắt, phát hiện mình đang nằm trên bờ cát, thân trần như nhộng, quần áo cũng mất sạch. Hắn vội vàng đứng dậy, từ Tử Phủ động thiên lấy ra y phục mặc vào. Nhìn xung quanh, Khương Nhược Dao, Diệp Phong Lưu, Tả hộ pháp và Hữu hộ pháp đều nằm dài hình chữ đại trên bãi cát. Khác biệt là, quần áo của mấy người đều còn nguyên vẹn, n·h·ục thể bị nổ tung cũng đã khôi phục, giờ phút này đều đang ngủ say. Lúc này, bọn họ đang ở trên một hòn đảo, xung quanh ánh nắng tươi sáng, bầu trời xanh như mới rửa. "Sao chỉ có ta không có quần áo?" Hoa Vân Phi thầm nghĩ trong lòng, thuấn di đến trước mặt Khương Nhược Dao. Đúng lúc hắn định đỡ Khương Nhược Dao thì đột nhiên cảm giác có người từ dưới biển đi lên, đang nhìn mình. Quay đầu lại, hắn thấy một thanh niên cầm cần câu, mang theo một cái bàn nhỏ. "Ồ, còn sống được hả?" Thanh niên thấy Hoa Vân Phi tỉnh lại, vui vẻ vẫy vẫy cái bàn nhỏ trên tay. "Ngươi là ai?" Hoa Vân Phi nhìn chằm chằm thanh niên, đúng là tên thanh niên thả câu bọn họ tình cờ gặp khi vừa tới nghiệp biển. Đồng thời, hắn giận phun với hệ thống trong lòng. 【Làm gì? Thống ca làm gì sai sao?】 "Đừng nói với ta là ngay cả hệ thống của ngươi cũng không mò ra thân phận người này, người này rõ ràng không phải người bình thường, ngươi đánh dấu cho ta người qua đường Giáp, tu vi Tiên Đế cấp hả?" Hoa Vân Phi tức giận nói. 【Cái tên đầu bù tóc rối nhìn thế nào cũng như dân cày, sao lại không phải người bình thường? Ngươi nghĩ nhiều rồi đó?] Thấy hệ thống không thừa nhận, Hoa Vân Phi cũng không biết phải nói gì, tóm lại, hắn xác định bản thân đã nghi ngờ một sự việc từ rất lâu trước đây. Đó là đôi khi hệ thống sẽ cố ý giấu giếm thông tin thân phận của một số người nhất định, không cho hắn nhìn. Trước kia hắn còn bán tín bán nghi. Giờ thì gần như đã khẳng định. "Hắt xì." Thanh niên đột nhiên hắt hơi một cái, hắn nhìn xung quanh, bực mình nói: "Ai, ai mắng ta?" "Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta." Hoa Vân Phi nói. "Ta còn có thể là ai? Một ông lão câu cá thường ngày không tấc sắt trong tay." Thanh niên cười ha hả nói, vẫy vẫy cần câu. "Không cần che giấu, nơi này không phải Ám Thế Giới sao? Con hung thú kia dẫn chúng ta đến nơi nào rồi?" Hoa Vân Phi nhìn trời đất, nơi này đâu có chút hơi thở nào của Ám Thế Giới? "Ha ha, không tệ lắm, phản ứng cũng rất nhanh, vậy ngươi cảm thấy con hung thú tập kích các ngươi là ai?" Thanh niên vác cần câu, cười tủm tỉm nói. "Còn có thể là ai? Trong nghiệp biển, một tiếng gầm đã có thể tiêu diệt năm người chúng ta, ngoại trừ Minh Vương Long, tọa kỵ của Minh chủ, còn ai có thể làm được?" Hoa Vân Phi nói. "Không đúng." Thanh niên lắc đầu. Hoa Vân Phi nheo mắt. "Hung thú đó tuy kinh khủng, nhưng so với Minh Vương Long thì chỉ là Tiểu Vu gặp Đại Vu thôi, nó chỉ có thể làm đàn em." Thanh niên cong môi nói. Hung vật k·h·ủ·n·g· ·b·ố như vậy lại chỉ là đàn em? "Không tin." Hoa Vân Phi lắc đầu. "Không tin sao?" Thanh niên tươi cười nói một tiếng: "Không tin là tốt rồi, hung vật mạnh như vậy sao có thể là đàn em của Minh Vương Long được, Minh Vương Long làm đàn em nó thì còn tạm chấp nhận." Hoa Vân Phi xem như đã nhận ra, thanh niên này không có đứng đắn, rất thích nói đùa. Mấu chốt là người này quá thần bí. Đột nhiên, thanh niên xuất hiện sau lưng Hoa Vân Phi, ghé sát tai hắn nói nhỏ, ngữ khí mang theo chút hưng phấn không kìm nén được: "Vậy ngươi có cảm thấy... ta có phải là quái vật mà ngươi nhắc tới không?" Khi nói, đầu hắn đã biến đổi, thành một cái đầu dữ tợn màu tím đen, hai mắt đỏ ngầu, khí tức kinh hãi bộc phát ra. Cỗ khí tức này giống hệt con hung vật kia! Chưa kịp Hoa Vân Phi lên tiếng, thanh niên lại biến về hình dạng cũ, vác cần câu cười ha hả nói: "Sợ không?" "Không." Hoa Vân Phi lắc đầu. "Vì sao không sợ?" Thanh niên hiếu kì. "Không sợ là không sợ." Hoa Vân Phi nhìn thanh niên: "Ngươi mượn tay Lý Vạn Cơ truyền địa chỉ cho ta có phải là ngươi không? Trước đó ngươi câu cũng không phải cá mà là ta." Lúc Minh Vương Long xuất thủ, hắn đã đoán được phần nào. Nên hắn mới lấy thẻ vàng ra nhưng lại không dùng đến. "Cũng có chút can đảm, có điều thực lực thì lại quá yếu." Thanh niên đánh giá Hoa Vân Phi từ trên xuống dưới, bình luận. Hoa Vân Phi lẳng lặng nhìn thanh niên. "Là ta bảo Lý Vạn Cơ gọi ngươi đến không sai, trên tay ta cũng thật sự có thứ ngươi muốn, ngươi chắc cũng đoán được là gì rồi." Thanh niên mở bàn nhỏ, ngồi xuống nói. Hoa Vân Phi thực sự đã đoán được đó là thứ gì. Cách nói của thanh niên khiến hắn càng thêm khẳng định. Quả nhiên, hệ thống để hắn đến Ám Thế Giới đánh dấu không chỉ là ngẫu nhiên mà có mục đích. "Đến đây, xoa bóp chân, đấm vai cho ca ca ta đi, ca ca vui vẻ thì sẽ cho ngươi thứ đó." Thanh niên để cần câu sang một bên, vỗ vỗ đùi, ngẩng đầu nói. Hoa Vân Phi: "..." "Đại trượng phu co được dãn được, sao hả, chút chuyện này ngươi cũng không làm được? Vậy ngươi còn tu cái gì tiên, còn như thế nào trưởng thành? Ngươi chỉ biết dựa vào mấy lão tổ không có bản lĩnh kia?" Thanh niên nhếch môi, miệng vô cùng độc địa. Hoa Vân Phi im lặng, quả nhiên, thanh niên biết các lão tổ, cũng biết bối cảnh của hắn và Kháo Sơn tông. "Nói cho ngươi biết, hôm nay dù là tổ sư gia nhà ngươi tới, cũng phải đấm chân xong cho ca ca ta rồi mới được đi!" Thanh niên lại nói, giọng nói có chút kiêu ngạo. Hoa Vân Phi trừng mắt, dám nói về tổ sư gia như thế, thanh niên này là người đầu tiên, đến cả Bất Diệt Thiên cũng chưa từng dám càn rỡ vậy. "Cho ngươi xem đồ hay nè." Thanh niên ném cho Hoa Vân Phi một viên ghi hình thạch. Hoa Vân Phi mở ra, hình ảnh hiện ra khiến mắt hắn tối sầm. Trong hình, hắn đang trần truồng, nằm bò ở đó, mà thanh niên đang đá vào mông hắn... Hình ảnh quá xấu hổ. Hoa Vân Phi trực tiếp bóp nát ghi hình thạch. "Ngươi mạnh như vậy là một tiền bối, sao còn phải làm khó dễ hậu bối như ta? Hơn nữa, nghe ngữ khí của ngươi, ngươi còn quen biết trưởng bối nhà ta." Hoa Vân Phi cạn lời nhìn thanh niên. Thanh niên này khiến hắn có cảm giác giống Nhai Lưu Tử. Điểm khác biệt với Nhai Lưu Tử thông thường là, thực lực người này quá khó đoán. "Bóp đi, ghi hình thạch ta đã nhân bản thành một trăm triệu bản rồi." Thanh niên không hề để ý việc ghi hình thạch bị bóp nát: "Bí mật này, ta sẽ mang ra làm trò vui cả đời, ha ha ha..." "Khụ khụ khụ..." Cười xong, hắn đột nhiên bị sặc nước miếng, ho dữ dội, mặt mày đỏ bừng. Hoa Vân Phi chỉ muốn ghi chữ "cạn lời" lên mặt. Đây thật sự là một cường giả sao? Sao nhìn càng ngày càng không giống vậy? "Nhanh, đấm bóp chân cho ca ca đi, vui vẻ thì ta sẽ đưa đồ cho, không thì đừng hòng rời khỏi hòn đảo này." Bàn nhỏ của thanh niên tự động biến thành ghế nằm, hắn nằm xuống, vẻ mặt chuẩn bị hưởng thụ, nhắm mắt lại nói: "Nơi này là thế giới trong bụng ta, lẽ nào ngươi cho rằng với sức lực mấy tên tiểu tốt như các ngươi có thể đánh nát bụng ta sao?" "Nhanh lên, đừng chọc ca ca ta nổi giận, tiếng gầm lúc nãy chỉ là một sự cố, không phải thật sự các ngươi có thể sống sót dưới tiếng gầm đó sao? Tiểu hài tử ngây thơ." Nói rồi, hắn vuốt mông Hoa Vân Phi. Khóe miệng thanh niên lập tức sắp chạm đến tai, căn bản không thể kìm chế được. "Ngươi..." Hoa Vân Phi cứng đờ. "Từ bỏ cái thẻ nhỏ sao?" Trong tay thanh niên lại xuất hiện thêm một tấm thẻ nhỏ, chính là thẻ màu vàng, lúc Hoa Vân Phi ngủ say đã bị hắn cuỗm mất. Tiểu tháp cùng các loại pháp khí khác trong Tử Phủ động thiên không những không thể ngăn cản được mà còn bị ăn một trận đòn nhừ tử. Nhất là tiểu tháp, bị thương nặng nhất, một trăm quyền, có khi một trăm lẻ một quyền đều rơi xuống người nó. Lúc này, Hỗn Độn chuông và đám bạn đang an ủi nó. "Đừng để ta bắt được cơ hội..." Hoa Vân Phi thỏa hiệp, là lão lục thì hắn tự nhiên sẽ biết co được dãn được, chuyện này đối với hắn chẳng đáng là gì, nhưng ngày sau tuyệt đối đừng để hắn bắt được cơ hội, nếu không...
Bạn cần đăng nhập để bình luận